nhox_lovely_hok_iu
Page 1 of 1
nhox_lovely_hok_iu
Hồi ấy ở Vns chán ngáy cái tên này, muốn đỏi phắt cho rồi. GIờ Vns mất, giữ lại tên nhox cho nó thân thương. ~~
nhox_lovely_hok_iu- Total posts : 8
Re: nhox_lovely_hok_iu
Tham gia Vns gần 5 năm vậy mà chỉ còn lưu lại được có 3 cái fanfic
- [ Oneshot ] Chân trời đầy nắng:
- [Oneshot Inuyasha] Chân trời đầy nắng
________________________________________
Chân trời đầy nắng
Author: zinnia (Zin)
Disclaimer: none belongs to me.
Paring: Sessrin
Category: lần đầu tiên có open ending trong one-shot của mình. Mọi thứ khá là ổn thỏa.
Summary: Cô ấy là cô gái dịu dàng nhất trên thế giới và đôi khi, cô độc nhất thế giời.
Note: one-shot thứ 3 về Sess và Rin. Mình không biết cái shot này nó thế nào. Nhưng, mình hy vọng nó đủ logic để khiến các bạn cảm thấy không tệ. Zin không viết one-shot nhiều. Chính xác đây là cái thứ 3, thông thường, Zin viết long hoặc short fic cơ. Mà lằng nhằng thế thôi! Cảm ơn vì đã theo dõi tác phẩm của mình nhé!
Yêu yêu
----
Rin là cô gái dịu dàng nhất thế giới. Đó là tất cả những gì mà Inuyasha, Miroku, Kagome, Sango cả Sesshoumaru nghĩ đến khi nói về Rin. Nhưng, tất cả chỉ là quá khứ. Thật lạ là, cho đến bây giờ, mọi người vẫn còn nhớ đến cô với một tính từ “dịu dàng” như vậy. Phải, Rin rất dịu dàng. Từ cái thời Rin còn là một cô bé con trong cô nhi viện vùng Osaka. Cô bé ấy đã luôn mỉm cười và nhẫn nại với tất cả những đứa trẻ xung quanh mình. Ngoan ngoãn, chăm chỉ và dường như, quanh Rin luôn có sự tĩnh lặng và chỉ biết lắng nghe.
Thật là lạ. Rin giống như một hồn ma hiền thảo với những nét vui tươi mảnh khảnh trên gương mặt nhỏ nhắn và hơi gầy. Bù lại, Rin có một đôi mắt rất trong, rất đẹp. Nó sáng như ánh nắng của buổi đầu bình minh. Mạnh mẽ và mát lành. Rin biết cách làm dịu lòng người khác, đôi khi chỉ cần cô bé mỉm cười và hơi nghiêng đầu, cảm giác như mọi sự đau đớn và dằn vặt dễ dàng biến mất. Phải chăng, chính vì điều kì diệu đó, mà Rin cũng biến mất sao?
Rin tan đi như hơi nước trước ánh nắng mặt trời, hòa mình vào mọi thứ như cát bụi trở về với chính cát bụi. Về với đồng loại của nó. Rin cứ lẳng lặng đi như thế và biến mất thật. Đến một nơi nào đó rất xa và chẳng ai có thể tìm cô gái ấy trở về, nguyên vẹn với nụ cười nhỏ nhắn trên môi và những cử chỉ dịu dàng.
Có rất nhiều người tìm Rin, nhưng, người cần tìm Rin nhất lại luôn chờ đợi. Sesshoumaru đã học cách chờ đợi, Một sự chờ đợi trong thanh bình và tĩnh lặng. Anh chọn cho mình một bờ biển xanh thẳm và xa tưởng chừng như vô tận. Luôn giao với đường chân trời kia một vòng cung màu xanh hoàn hảo và tuyệt mĩ. Nơi đó, ánh nắng chiếu xuống bao giờ cũng lấp la lấp lánh. Lung linh như trong sắc cười của Rin. Rin luôn thích biển. Thích tuyết. Thích gió. Thích tất cả những gì mà tự nhiên ban tặng, kể cả những cơn mưa lạnh xối xả trong một ngày hạ lửa hay những hạt nước li ti và bụi bụi như trong ngày đông. Rin đều thích. Đặc biệt hơn cả, Rin thích hoa. Rin luôn chỉ chọn một loài hoa duy nhất trong vườn hoa cô nhi viện: Hoa Trà.
Rin thích nó. Một người như Rin lại thích màu đỏ rực rỡ đến chói mắt và không có mùi hương nào cả. Dù Rin rất thích ngửi mùi gió, biển, tuyết, mưa, nhưng, Rin lại không thích ngửi mùi hoa.
Vì nếu có mùi, tất cả sẽ vương vấn mãi không rời.
Rin không muốn ai nhớ đến Rin cả.
…Vì…
Rin chỉ khiến mọi người đau hơn mà thôi.
Không phải đâu, Rin rất dịu dàng. Một cô gái ngọt ngào nhất thế giới và đôi khi, buồn bã nhất thế giới.
Sesshoumaru và Rin quen nhau khi Rin bước vào học cấp III. Một cô bé lúc nào cũng quẩn quanh trong thư viện với chồng sách cao ngất trời và luôn mím môi thậm chí gần như nín thở khi tập trung vào một cuốn sách. Cô ấy thích đọc, như thể muốn vác tất cả trí thức của nhân loại vào mình.
Và đôi khi, Rin lang thang trong khu vườn sau trường học, nơi có một căn nhà kho mục nát, cũ kĩ và bụi bặm. Đó là nơi trú ẩn an toàn cho cô ấy trong những ngày buồn và chán học. Đôi lúc, cô thật sự chán khi đối mặt với những con số. Rin không tin vào sự tuyệt đối mà con số mang lại. Vì, có những số còn là vô tỉ. Dù sao, tất cả mọi thứ chỉ là tương đối. Rin thích âm nhạc, cô ấy có thể ngồi hàng giờ, nghe đi nghe lại một bài hát trên chiếc băng cát sét đã cũ với cái tiếng rè rè quen thuộc. Cô ấy cũng thích môn văn, có thể bỏ cả ngủ để cắm đầu và thông cảm với những nhân vật mà cô đọc lướt qua.
Một ngày nắng, Sesshoumaru gặp Rin. Khi vô tình bước vào thế giới hoang của cô gái nhỏ. Ngày hôm đó, trời rất trong. Và nóng. Chỉ là vô tình khi anh đi ngang qua sân sau, vô tình nghe tiếng rè rè của chiếc đài cũ, vô tình nghe tiếng hát theo khe khẽ của Rin. Cô ngồi vắt vẻo trên chiếc bàn gỗ gần như đã mục nát, ngón tay kẹp giữa một cuốn sách dày. Và nếu anh nhớ không lầm, cuốn sách đấy có tên: “Nỗi cô đơn của những con số nguyên tố!”. Khi bắt gặp đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo của anh, cô ấy chỉ mỉm cười. vẫn một nụ cười đậm chất Rin. Dịu dàng, bình yên, phảng phất nỗi buồn tưởng chừng như vô tận. Với những tia nhìn trống rỗng mỏng manh.
Câu đầu tiên cô ấy nói: “Chào anh! Ngày hôm nay rất đẹp phải không?” Và bằng một lí do kì lạ, anh gật đầu rồi như có sự thôi thúc, anh đảo mắt nhìn quanh rồi đều đều hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”.
Lạ kì. Rim cười khanh khách. Mái tóc rung rinh khi gió thổ qua, mơn nhẹ những lọn tóc dài quá vai cô gái.
- Trốn học!
Kể từ đó, cứ khi nào rảnh, anh chạy ra sân sau, nơi nhà kho cũ kĩ đấy và chờ đợi. Anh bắt đầu học thói quen chờ đợi.
- Hôm nay thật tồi tệ! – Rin bước đến, rũ rũ cái ô màu cam cho nước chảy xuống, tóc bết hai bên ướt nước, ôm gọn khuôn mặt – Tôi bị ngã mấy lần và bị cô Kaede rèn một trận vì sự lơ đãng. Không thể trách tôi được đúng không? Vì mưa rất đẹp mà!
Anh nghiêng đầu, tỏ vẻ đồng ý. Cô cất ô gọn một chỗ rồi trèo lên bàn, ngồi cạnh anh. Chiếc áo sơ mi dính lại, ẩm ẩm và trong suốt. Người cô ấy lạnh, như một xác chết. Dù sao, trông cô chưa bao giờ giống người sống với làn da trắng nhợt nhạt, thân hình nhỏ nhắn. Vớt vát chăng là đôi mắt luôn lấp lánh. Vẫn là lấp lánh. Như nắng nhảy nhót và vui đùa. Dù rõ ràng, đôi mắt ấy có những nỗi buồn hằn sâu. Và có lẽ, Rin đã cất tất cả những nỗi buồn vòa trong một góc nào đấy chăng. Như là trái tim chẳng hạn.
- Anh có biết chúng ta quên cái gì không? Chưa hỏi tên nhau đấy! – rồi cô ấy lại cười khúc khích còn khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ thẳng băng thờ ơ, khác chăng là ánh mắt chất chứa cái mà gọi là cảm xúc.
- Tôi biết cô là Rin! – anh gật đầu, vẫn cứ đều giọng với mức chậm rãi thường trực – và tôi là Sesshoumaru.
- Sesshoumaru – kun! – cô gái lặp lại.
Cười, một nụ cười thoảng qua trong mắt cả hai.
Từ lúc đó, họ luôn bên cạnh nhau. Như-những-người-bạn không hơn, không kém. Chẳng ai có thể nói rằng họ yêu nhau, thích nhau hay có thứ tình cảm nào hơn mức tình bạn. Ở hai người, có sự thấu hiểu của những tri âm với nhau. Cảm giác như họ có thể đọc được những gì họ muốn và luôn có một niềm tin tuyệt đối. Dù phải nói rằng, giữa họ, vẫn luôn có một bức tưởng vô hình, rất mỏng nhưng vững chãi, khiến họ luôn giữ một chừng mực nhất định nào đó.
Vô hình chung, chẳng ai để ý cả. những người bạn của Sesshoumaru đều không để ý, anh cũng không để ý, chỉ có Rin luôn biết và luôn xây nó lớn hơn, rộng hơn, cao hơn. Inuyasha và Kagome hẹn hò, Miroku và Sango cũng hẹn hò, chỉ có Rin và anh luôn ở một mức độ tình bạn và có một niềm tien tuyệt đối vào tình cảm đó. Rin cũng thế. Luôn cười và hiền hòa. Là chỗ dựa kì quặc cho một đống kẻ to mồm hơn nhiều. Luôn lẳng lặng lắng nghe những nỗi tức giận quá đỗi quen thuộc của ngần ấy con người quanh mình.
Chỉ có anh vẫn im lặng. Mỗi lúc đi chơi, khi Kagome dựa vào vai Rin, Inuyasha gối vào lòng Kagome, Sango lại gối vào lòng Rin còn Miroku dựa vai Rin, anh chỉ đứng đó, nhìn cô và cả hai cùng mỉm cười. Có cảm giác gia đình. Rin và Sesshoumaru là bố mẹ, và bốn người còn lại, họ là những đứa con ương bướng và đáng yêu. Anh đã nghĩ như thế đấy. Cái cách mà Rin mang đồ ăn đến cho mọi người trong mỗi hộp cơm và cái cách cô ngăn cản trận cãi vã trẻ con của Kagome với Inuyasha. Tất cả đều giống một bức tranh gia đình mộc mạc. Từ lúc nào nhỉ? Anh mơ về cô gái ấy với những đứa con của họ.
Cho đến một ngày thu tháng 9 cách đây 2 năm. Cô gái đó hẹn anh ra bờ biển. Họ trò chuyện, vui đùa với nhau. Lần đầu tiên trong suốt những năm tháng bên cạnh Rin, anh thấy cô gái ấy vui vẻ thực sự. Cẳng có nét lo âu hay buồn bã, phảng phất phong vị của buổi hoàng hôn nào trong màu đen sáng rực đó cả. Chẳng có gì. Chính vì thế, nó tạo cho anh cảm giác chơi vơi, như thể cô ấy sẽ tan ra và biến mất mất. Rin cứ cười nói, luẩn quẩn, loanh quanh về những vấn đề mà anh chẳng thể nào hiểu được. Cả sự cau có của cô khi nhắc đến mấy chậu hoa ly nồng nặc trước sân và những ngày chẳng có chút mưa nào. Rôi cô ấy huyên thuyên về những cô bạn trong lớp và rắc rối với những người xung quanh. Thậm chí cả những điều nhạy cảm của cô ấy về quá khứ và những cơn đau bất chợt khi cô ấy vận động nhiều. Tóm lại, cô ấy cứ cằn nhằn về những điều đó và quay sang dặn dò anh về Kagome, Inuyasha, Miroku, Sango. Lúc đó, anh cảm thấy tức cười, cô ấy quen họ sau anh những 15 năm. Vậy mà lại dặn dò anh chi tiết. Cả những thói quen mà anh chưa bao giờ biết đến của 4 người bọn họ.
- Sao cô biết nhiều như thế? – anh ngạc nhiên hỏi và cô ấy cười.
- Vì anh chẳng bao giờ để ý đến họ. Anh để ý đến ai hả Sesshoumaru-kun?
Anh để ý đến ai?
Anh không biết, nhưng anh luôn tìm Rin trong mỗi sáng đến trường.
- Phải để ý xung quanh, vì đôi khi, đó là tất cả những gì mà mình có. Tôi đã lạc mất gia đình chỉ vì tôi không để ý đến họ! – Rin cúi đầu – Tệ hại thay, tôi thậm chí còn không nhớ họ là ai! Anh thật may mắn đầy, Sesshoumaru – kun.
Cô ấy đã không khóc khi nhắc đến người thân của mình. Cô ấy dường như chẳng bao giờ khóc cả. Vì hốc mắt cứ khô cong, lấp lánh lấp lánh như nắng đang đùa. Rin mà anh quen sẽ chẳng bao giờ rơi nước mắt vì bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
Cô ấy nói rằng khóc thật ra rất tốt nhưng cô ấy không biết vì sao nên khóc. Đó là một câu hỏi khó với Rin. Rin nghĩ Rin chẳng cần phải khóc làm gì cả…
Họ dành cả ngày bên nhau trên chỗ anh đang ngồi. Nói chuyện và chia sẽ. Vẫn rất giống những người bạn thân đơn thuần. Cũng đúng! Rin đã ôm cả 4 người kia, chỉ có anh, Rin chẳng bao giờ chạm vào cả. Rin lúc nào cũng xa cách kiều gì đó. Nhưng, chẳng sao. Cô ấy vẫn là người con gái dịu dàng nhất thế giới.
Sáng hôm sau, cô ấy biến mất, như chưa từng xuất hiện
Seshoumaru đứng lên, vì anh nhân ra, ngồi đây và nhớ lại kỉ niệm là vô dụng. anh chỉ đến để tìm tiếng cười của cô trong gió. Và nhìn mặt biển, anh thấy có những hy vong mong manh đến buồn cười. Cô ấy có về không? Chắc là….sẽ thôi.
Anh cũng chờ đợi cô, xem nào 2 năm, 7 tháng, 3 ngày 5h đồng hồ rồi…
Liệu có phép màu nào cho sự trở lại của cô gái lạ lùng đấy không? Anh cười. Cười vào cái sự vọng tưởng hão huyền của mình. Cô ấy đã biến mất và ra đi. Chỉ thế mà thôi. Cô ấy giống như tiếng hát trong những bản thánh ca buồn và nặng nề, đã bay đi, cuốn theo gió từ rất lâu rồi. Cái ngày cô ấy thật tâm cười, đó là hạnh phúc, như sắp tự do và giải thoát. Một cô gái tưởng chỉ có sự êm ái và mờ nhạt, lại luôn có một khát khao cho sự tự do. Trong sáng và hồn nhiên nhưng thực tế.
Và, cô ấy sẽ chẳng trở về nữa…
Anh tiếp tục sống theo lối sống cũ của mình. Luôn bình thản và lạnh lùng với tất cả mọi người. Anh biết cách tạo ra một vòng tròn sắt đá cho riêng mình nhưng đồng thời biết phải làm thế nào để xua nó đi lúc cần thiết. Anh học cái này từ Rin chăng? Anh không ham tìm hiểu…
Cha anh giao lại cho anh tập đoàn, kì vọng vào anh phát triển nó vững mạnh hơn nữa và giàu có hơn nữa. Ông biết anh là một con người khôn ngoan và có tham vọng rất lớn. Những con người dòng Taishou đều có một trái tim sắt đá, một cái đầu lạnh và sự khôn khéo đặc biệt.
Anh làm như lời cha, đồng ý và tập đoàn đã lớn hơn rất nhiều so với quy mô mà cha anh từng đạt được. Tòa nhà cao sừng sững với những tấm kính chắc chắn mà trong suốt. Mỗi lần đứng từ trên phòng làm việc và nhìn ra ngoài, anh cảm giác như mình đang đứng trên đầu thế giới, chạm tới bầu trời và…rất xa với chân trời. Đường chân trời lúc nào cũng cong hoàn hảo và duyên dáng với những vệt màu loang lổ thay đổi liên tục. Như trong một buổi chiều đông, nơi giao nhau giữa trời và đất luôn sáng lên vết mờ ảo vàng nhạt héo hắt và cảm giác như màu xanh đen đã trải ra khắp vũ trụ. Một buổi mùa hè, tất cả lại quyện thành mau cam gắt gỏng và đẹp óng ả. Hoặc một chiều thu buồn với hơi heo may tàn lụi, chân trời đó sẽ có một màu tím nhạt nhòa hòa chung với màu trắng xóa lấp lánh. Rồi những ngày mùa xuân, màu xám sữa sẽ làm lóa mắt bất cứ ai với những vệt ghi đan chéo nhau, hỗn độn. Đẹp, và luôn xa vời. Muôn hình vạn trạng…
Có đôi lúc, khi anh kéo một tấm kính ra, và mặc gió luồn qua mái tóc bạch kim kiêu hãnh, anh thoáng thấy tiếng cười trong vắt như nước mưa. Và đôi khi, quay lại, ngước nhìn bầu trời, anh đọc đâu đây thấy một màu hồng đỏ rực rỡ của hoa trà.
Anh vẫn không tìm Rin. Vì anh hiểu, nếu Rin không muốn, sẽ chẳng ai tìm thấy cô gái ấy cả. Rin sẽ tìm đến anh, nếu cô ấy còn nhớ. Hoặc, có thể cô ấy đã quên. Điều đó chẳng có gì là quan trọng. Cô ấy hạnh phúc, và vui vẻ với những thú vui của mình là đủ. Chiếc đài cát sét cũ với âm thanh rè, những cuốn sách có sức hút lạ kì về nỗi cô đơn, nhiệt huyết với thiên nhiên và luôn thích huyên thuyên một mình. Luôn mỉm cười dịu dàng với tất cả mọi người dù không quen biết. Luôn biết cách để người khác dựa vào và luôn ôm ấp một nỗi buồn mang mác sau đôi mắt đen xinh đẹp…
Cô ấy, giờ có con chưa nhỉ? Inuyasha và Kagome đã cưới nhau và có một chú nhóc, Miroku và Sango cũng đã sinh đôi. Còn cô ấy? Có chồng chưa? Hay vẫn giữ những thói quen của mọi nỗi cô độc và luôn giấu nhẹm đi mọi buồn phiền dù trong đáy mắt, nếu tinh ý sẽ nhận ra những mảng mờ đục và tủi buồn. Co ấy là một cô gái dịu dàng với những triết lí chẳng giống ai. Sống cho riêng mình nhưng cuối cùng lại luôn vì người khác.
Rin…
Anh quên mất, anh thậm chí chỉ biết tên của cô và cô là một cô gái mồ côi. Cô không kể cho anh về thói quen của cô, để anh tự khám phá.
Nếu gặp lại, anh nhất định sẽ hỏi họ của cô. Và chào cô. Một câu chào mà ngày xưa cô luôn nói: “Ngày hôm nay thật đẹp!”. Cô ấy sẽ thích điều đó và có thể cười khúc khích với nó cả ngày.
Sesshoumaru đứng lên, anh khóa cửa văn phòng và đi lên tầng thượng. Những thư kí làm việc với anh luôn biết đến một thói quen của anh: đứng trên tầng thượng và chăm sóc những chậu hoa trà rực lửa. Và, luôn mong ngóng một ai đó trở về. Chẳng ai có thể bước vào cuộc đời anh, họ chắc chắn thế, trừ một người khiến anh chăm sóc những chậu trà.
Một tuần sau, anh sang Anh. Kí một bản hợp đồng cho tập đoàn và sau đó, dành cả một ngày thư thả để ngắm London. London buồn và chậm rãi, luôn phủ những màn sương bạc mỏng tang. Luôn đẹp… Và buồn. Chậm rãi và tĩnh lặng như trong một thế giới khác. Đôi khi, anh cảm thấy nơi này thật tẻ nhạt và nhàm chán.
Anh bước vào một quán café. Một quán khiêm nhường nằm gọn trong góc phố. Màu gỗ sáng đập vào mắt anh, tình cờ khiến anh muốn bước vào đó. Nơi đấy, giống như một trà thất với không khí cổ điển và lặng lẽ. Cảm giác như bước chân của thời gian chẳng bao giờ chạm đến được nơi này. Ở đó, rất nhiều người. Nhưng, tuyệt nhiên không có một tiếng ồn, một tu viện café chăng? Anh mỉm cười, nhưng sau đó lại chọn một chỗ ngồi ổn thỏa. Đảo mắt nhìn quanh, sự trang trí và sắp xếp đồ đơn giản và khoa học. Mọi thứ đều sạch sẽ và gọn gàng. Lạ kì, anh liên tưởng đến Rin. Và lạ hơn nữa, âm nhạc vang lên, có những khúc ru ca buồn và lãng mạn phát ra, rè rè như từ trong cát sét. Và những cuốn sách như nhảy múa trước mắt anh. Những câu chuyện về sự cô đơn và những triết lí xưa cũ. Đặc biệt hơn, mỗi cửa sổ đều có một chậu trà.
Bất giác, anh tin rằng người chủ quán là Rin. Anh hỏi họ và họ lắc đầu. Thứ tiếng đa âm cứ luẩn quẩn trong đầu anh. Ở đây không có ai tên Rin. Và chủ quán đã biến mất từ lâu rồi. Nơi này cứ để nguyên như thế từ khi người đó đi. Chẳng ai biết gì về cô gái ở đây…
Anh trở về Nhật, sẽ là hoàn hảo nếu anh biết người khiến anh nhớ đến Rin là ai. Có thể là Rin, hoặc có thể là một người có sở thích giống Rin.
Những ngày sau đó, mọi việc vẫn theo như những quỹ đạo, chậm rãi và chắc chắn. Chẳng có chút khác biệt nào cả. Và anh tin rằng, cô ấy sẽ chẳng bao giờ trở về.
Tương lai, chẳng ai biết trước.
Công viên sau tập đoàn. Một nơi tuyệt vời để thư thả. Anh thích ngồi một chỗ với một cuốn sách và tách café đen. Nhấm nháp nó và thưởng thức văn chương, nghệ thuật của những con người thích đọc và viết. Gió lay động. Một luồng thoảng qua, mang theo những quen thuộc kì lạ mà chính anh không thể hiểu. Rồi một tiếng cười. Quá khứ và kỉ niệm, luôn tạo thành một ảo giác sao? Anh ngẩng đầu rồi sững lại, đôi mắt màu hổ phách lặng thinh trước nụ cười nhỏ nhắn của cô gái trước mặt. Gầy gầy, xanh xao nhưng đôi mắt lúc nào cũng sáng.
- Chào anh! Ngày hôm nay rất đẹp phải không?
The end!
- [ Fanfic ] What do little girls smell like:
- What Do Little Girls Smell Like
Author: BlueChouLyla@fanfiction.net
Translator: _Sora_
Category: General
Disclaimers: I do not own Inuyasha.
Pairing: SessRin
Rating: K+
Link:http://www.fanfiction.net/s/6476337/...rls_Smell_Like
Permission:
Trích:
I don't mind you translating my story - it's actually a huge compliment for me
__________________
"Sesshoumaru-sama, Naraku có mùi gì?" Con bé đã hỏi hắn như vậy sau một lần tình cờ chạm mặt tên hanyou đáng tởm đó.
"Thối rữa." Hắn nói.
Hắn ngờ rằng một con bé sáu tuổi sẽ không hiểu "Thối rữa" nghĩa là gì, nhưng Rin không hỏi thêm, chỉ đơn giản gật đầu cảm ơn câu trả lời của hắn. Con bé không bao giờ hỏi thêm điều gì cả. Chỉ có duy nhất câu hỏi "Cái này có mùi gì, Sesshoumaru-sama?".
Hắn vẫn nhớ lần đầu tiên con bé hỏi như vậy. Không lâu sau khi hắn mang Rin từ cõi chết trở về. Khi con bé đang chơi đùa trên một cánh đồng đầy hoa. Hái một bông lên, con bé mang tới cho hắn. "Sesshoumaru-sama, bông hoa này có mùi gì?" Hắn nhìn con bé, nhưng không biết phải đáp lại thế nào. Một bông hoa thì hẳn là có mùi của một bông hoa.
"Đừng có làm phiền Sesshoumaru-sama bằng những câu hỏi ngu ngốc của ngươi nữa." Jaken gào lên với Rin. "Ngay cả một con bé loài người đần độn như ngươi cũng biết hoa có mùi thế nào."
Rin nhìn thoáng chút lưỡng lự, trước khi áp mũi mình vào bông hoa và hít thật sâu. Con bé làm thế vài lần nữa, trước khi thầm thì, "Nó có mùi giống như gia đình vậy."
__________________
Lần đầu tiên đó đã mở ra một hướng đi cho con bé.
"Sesshoumaru-sama, cỏ có mùi gì vậy?"
"Nó có mùi xanh tươi."
"Sesshoumaru-sama, thác nước có mùi gì vậy?"
"Quyền lực."
Hắn thấy con bé luôn hạnh phúc với từng từ ngữ trong câu trả lời của hắn. Nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi có cái gì thú vị về các mùi hương cơ chứ.
____________________
"Sesshoumaru-sama, gió có mùi gì thế?"
"Đổi thay."
"Vậy lửa có mùi gì?"
"Hơi ấm."
"Sesshoumaru-sama, Jaken có mùi gì?"
Đó là lần đầu tiên - sau câu hỏi về bông hoa - con bé hỏi hắn về một điều mà nó đáng lẽ phải biết rất rõ. Jaken - con cóc đó đang bốc mùi.
"Nước cống." Hắn trả lời.
____________________
"Rin." Một đêm, hắn hỏi con bé, sau khi nó hỏi hắn những ngôi sao có mùi gì, và hắn đã nói với nó chúng có mùi của xa cách (hắn không muốn thừa nhận với Rin rằng hắn không thể đánh hơi xa đến vậy) "Sao ngươi hỏi thế?"
"Rin chỉ muốn biết thôi." Và rồi - "Sesshoumaru-sama, những câu hỏi có mùi gì?"
Sesshoumaru chớp mắt, mừng thầm vì cả Rin và Jaken đều không thể trông thấy gương mặt hắn trong bóng tối.
Câu hỏi không có mùi. Nhưng hắn biết con bé đang chờ trả lời, và hắn nhận ra rằng, cũng chẳng vấn đề gì nếu câu trả lời con bé nhận được không phải là một đáp án chính xác.
"Trả lời." Hắn sau cùng cũng lên tiếng, và con bé mỉm cười.
Khi con bé thiếp ngủ, Sesshoumaru khẽ hít thở hương của buổi đêm. Có rất nhiều mùi khác nhau, nhưng hắn biết, nếu con bé hỏi, hắn sẽ trả lời đó là mùi của bình yên.
"Có lẽ" - hắn thầm nghĩ - "chẳng có đáp án nào là đúng cả."
___________________
Điều đó, cũng tạo thêm một hướng đi khác - không phải trong những câu hỏi của Rin mà là câu trả lời của hắn.
"Sesshoumaru-sama, Kohaku có mùi gì?"
"Đau khổ."
"Vậy còn Inuyasha?"
"Hối tiếc." Hắn cuối cùng cũng lên tiếng.
"Vậy chị Kagome có mùi gì, Sesshoumaru-sama?"
"Đổi mới."
Hắn không thể nói với con bé rằng thực ra Inuyasha có mùi của một khu rừng đang cháy đỏ, hay đứa con gái đi cùng hắn có mùi giống một đóa hoa Lily được, bởi vì đó không phải là vấn đề.
____________________
"Sesshoumaru-sama, mưa có mùi gì?"
"Thanh tẩy."
"Sesshoumaru-sama, mặt trời có mùi gì?"
"Sự sống."
"Sesshoumaru-sama, con người có mùi gì?"
"Cái chết sắp tới."
"Sesshoumaru-sama, Rin có mùi gì?"
Hắn dừng bước, khẽ hít thật sâu. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Rin, nó có mùi như bao đứa trẻ loài người khác - yếu ớt và thơ ngây. Tuy vậy, bây giờ mọi việc đã khác xưa.
"Của ta."
End./
- [ Fanfic ] Hạ Trắng:
- Hạ trắng
***
Một ngày không mưa…trời khá đẹp và mọi thứ rất yên bình. Yên bình và tĩnh lặng, như một buổi sáng nồng nàn với cốc café trên tay…
Rin lẳng lặng ngồi xuống bên phong cầm, đôi mắt đen thẳm, quyện lại một sắc thái dịu dàng và bình thản. Rin chờ đợi. Chờ đợi từ bao giờ đã biến thành thói quen của cô? Một thói quen, một niềm vui không thể thiếu. Rin im lặng, đợi chờ, vẫn cứ trong im lặng…
Chưa một ai, khi lần đầu gặp Rin có thể nhận ra những nét vẩn đục trong đôi mắt của cô, đôi mắt thấm đẫm đen tuyền, nhưng, phủ lên nó là lớp màng dày đặc, mù mờ. Phải, Rin bị mù. Chẳng có gì tốt đẹp vớ một cô gái mồ côi và mù lòa, chỉ duy nhất có một điều mà Rin gọi là hạnh phúc: sự xuất hiện của Sesshoumaru.
Rin gặp anh vào một ngày hạ trắng, một ngày hạ nóng bỏng, bủa vây lấy mù lòa, một ngày hạ mơn man những cơn gió mà thoảng trong đó là mùi thơm của cỏ dại. Rin gặp anh vào một ngày như thế, khi ngồi bên chiếc dương cầm mà bối rối, không biết phải làm gì với nó.
Rin biết sự có mặt của anh, sự có mặt của một người lạ trong khuôn viên của trại mồ côi. Anh cứ thản nhiên đến, nhìn và, có lẽ, theo giác quan, Rin đã nhận ra anh nở một nụ cười. Một nụ cười mà Rin tin rằng nó thật sự rất đẹp, và rất dịu dàng.
Kể từ ngày hôm đó, Rin luôn chờ đợi sự xuất hiện của Sesshoumaru, với những món quà luôn tạo ra mùi hương nồng, ấm và dễ chịu. Cuộc sống của Rin, đơn giản, chỉ là chờ đợi anh.
Và, đơn giản hơn, là chờ đợi tiếng nói của anh. Cho đến khi nào, một ngày nào đó sẽ không xa đâu,
Rin sẽ thấy được khuôn mặt anh. Chỉ có điều, đến lúc đó, từ giờ, cho đến lúc đó, sẽ là bao lâu?
Tiếng bước chân đều đặn và từ tốn. Sesshoumaru xuất hiện luôn đúng giờ, luôn luôn đúng. Anh rất ít nói, sự kiệm lời nơi anh, lạ kì thay, luôn là cái cách để Rin đong đầy cảm xúc. Rin mỉm cười, hướng đôi mắt trống không phủ màu đen tuyền đó ra cửa. Người ta đọc trong đôi mắt và nụ cười đấy, có xúc cảm của sự chờ mong và háo hức.
- Sesshoumaru – sama! Chúc một ngày tốt lành! – Rin luôn mở lời như thế và đáp lại cô, sẽ luôn là tiếng "ừ" thật nhẹ.
Rin luôn dịu dàng, như môt lạch nước nhỏ chảy qua mỏm núi, đơn giản và khiêm tốn, hiền hòa và êm ái, nhưng, lại rất kiên cường và…người ta hay nói gì về những lạch nước nhỉ? À, là mát và lạnh.
Phải, Rin cũng rất lạnh nhạt và trong trẻo, như tên của chính Rin: phong linh – chuông gió!
Sesshoumaru có thể ngắm cô hàng giờ, dù cô chỉ ngồi bất động ở đấy, kể những câu chuyện huyên thuyên mà cô được nghe, chứ không được nhìn. Dù, những câu chuyện đôi khi rất ngắn! Ngắn và nhạt nhẽo, nhưng, Rin luôn biết cách khiến câu cuyện ngọt ngào hơn qua chất giọng mềm mượt và ấm áp của cô.
Đột ngột, cô hỏi anh:
- Nếu Rin sáng mắt, sama vẫn sẽ ngày ngày đến với Rin, phải không?
Anh không đáp, chỉ tiến lại gần cô, vuốt khẽ đôi má. Gạt những mai tóc lòa xòa trước mặt, anh cười.
Nụ cười thật sự, đúng như Rin nghĩ, nụ cười đó thật sự dịu dàng. Không lẩn tránh cái vuốt má, đôi tay gầy và xanh của cô đưa lên, nắm nhẹ bàn tay anh. Một nụ cười miên man và tin tưởng trên gương mặt thuần khiết.
- Có thế nói cho Rin, vì sao Sesshoumaru – sama lại quan tâm đến Rin nhiều như thế, được không?
- Khi nào sáng mắt, sẽ kể! – anh đáp lại, ngắn gọn nhưng, giọng nói vẫn hiền hòa và mực thước, bình thản và…ngập những tình cảm thường thực.
- Vậy, khi nào Rin sáng mắt?
Anh không đáp, buông bàn tay nhỏ bé của Rin ra và đi về phía cửa sổ. Kéo rèm lên, mặc ánh nắng hắt vào, bao trùm lên cô gái nhỏ, anh đưa mắt xa xăm. Tất cả chìm vào sự tĩnh lặng…
Cách đây rất lâu, kể từ khi còn bé, Sessoumaru đã lạnh lùng và thêm trầm, như tảng băng ẩn mình trong bóng tối. Anh không bao giờ cười và luôn giản lược tiếng nói của mình đi càng nhiều càng tốt. anh có một cuộc sống không trọn vẹn, mồ côi mẹ, nhưng bù lại, anh có tình cảm của tất cả những người xung quanh. Dù lạnh lùng, nhưng, anh yêu thương tất cả những người thân của mình. Inuyasha, đứa em cùng cha khác mẹ, mẹ kế xinh đẹp, những đứa em họ và bạn bè xung quanh anh. Anh có tất cả…gia thế, tiền, và tình yêu. Nhưng, với anh, những điều như thế đã vô hình tạo ra một quãng đời tẻ nhạt nhàm chán.
Và, một hôm, anh thử hòa mình vào một trò mạo hiểm. Không đúng, phải nói là, cuộc sống của anh vốn cũng đầy những nguy hiểm, kể từ khi anh biết mình là ai. Là Sesshoumaru Taishou, đại công tử của tập đoàn mafia hàng đầu châu Á, anh đã biết cuộc sống của anh không còn chỗ cho từ tẻ nhạt, dù nó vẫn nhàm chán. Và, trò anh chơi, đó là tiêu diệt những thứ vấy bẩn nghĩa trang, nơi chôn mẹ. Đáng tiếc thay, khoảnh khắc một cô bé hét lên khi thấy quan tài cha rơi xuống, đã khiến anh sực tỉnh. Và, anh chắc chắn rằng, đôi mắt trong trẻo kia đã thấy mái tóc bạc kiêu hãnh của anh và nụ cười ghê tởm của anh nữa.
Anh khiến cô mù.
Và sau đó, nguyện làm mọi thứ để mắt cô sáng trở lại.
Kể cả cái chết.
………
Mắt Rin sáng lại, màu mắt đẹp và lang bạt, vẫn đong những nỗi buồn câm lặng và chất chứa tất cả những xót xa.
Rin…có hạnh phúc không?
Rin không biết, nhưng, cô vẫn giữ thói quen đợi chờ của mình. Vẫn giữ thói quen háo hức khi nghe tiếng bước chân đều đều và từ tốn.
Vẫn ngồi lặng thinh bên phím đàn dương cầm trắng muốt.
Vẫn hướng đôi mắt về phía cửa với sự khát khao…
Và, anh không đến.
Rin, không bao gờ tận mắt nhìn thấy nụ cười mà với Rin, nó rất đẹp và rất dịu dàng. Rin sẽ không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt đó. Không một lần nào nữa…
Rin, có hạnh phúc không? Khi mắt Rin đã sáng lại?
Câu trả lời, Rin không biết. Nhưng, Rin sẽ giữ gìn đôi mắt màu hổ phách đó, đôi mắt đẹp và tuyệt mĩ, cho dù, đôi mắt đó có tang thương và mẹt mỏi, tội lỗi bao nhiêu đi chăng nữa. Rin vẫn giữ.
- Cô là Rin? – một người con trai đến trước mặt cô, đưa cho cô một hộp quà. Một hộp quà màu bạc – anh trai tôi đã tự vẫn ngày hôm đó, và tặng cô đôi mắt của mình. Hyax giữ gìn nó.
Người đó đi rồi, bàn tay Rin, bàn tay gầy và xanh đó mới lần mò lên chiếc hộp. Một bức thư, một lọn tóc và một bức ảnh. Anh đang cười…
Anh ra đi vào một ngày mưa rào, Rin không biết vì sao anh ra đi. Nhưng, Rin đã biết rằng, Rin thật sự hạnh phúc. Chỉ là, hạnh phúc của Rin không trọn vẹn mà thôi.
Rin đến viếng mộ anh vào một ngày tháng năm…một ngày hạ trắng!
- Sesshoumaru – sama à, chúng ta, lại gặp lại nhau!
…
Không ai nói cho ai biết rằng, họ yêu nhau, có một tình yêu rất mờ nhạt. Một tình yêu thật sự giản đơn. Anh không cao thượng, anh chỉ bù đắp cho sự mù lòa của Rin, chỉ là anh không bao giờ biết, Rin không oán hận anh, Rin…yêu anh nhiều như anh đã yêu cô ấy.
The end!
nhox_lovely_hok_iu- Total posts : 8
Re: nhox_lovely_hok_iu
- [ Manga ] Ansatsu Kyoushitsu :
- 1 https://docs.google.com/file/d/0B8d0jq_gSI6edTJsV2hwMkZjTUk/edit?pli=1
2 https://mega.co.nz/#!WAEUjSSC!RvJgxv7ooxncdCf0z0kfMauHnitmoj9BqvAuyH67bB8
3 https://mega.co.nz/#!fJNiCZ4D!BkBx-0tpquEHjAX_trg6Bvq73bIN8BpCzMe-b6AfhsQ
4 https://mega.co.nz/#!vFMQAISI!pWy6_UL_-Ev7JGPZkaXl_ED0WKZzyhrz4UWOFxxMzlk
5 https://mega.co.nz/#!3I0XVApI!Y0RqfMfl-7N46fJG2IFuOy8mwKQ7G4YByiiRnJv1QIw
6 https://mega.co.nz/#!qVtiiSLI!sJjyCW3Zf4SSjqQeCAL8tcqo2rMEAlk3I7NowXyN97M
7 https://mega.co.nz/#!OUN3gQYA!0gkFwsn5Z8VAGdA2h7J2fsuGGhlI4qsYR4eNLBp7tPM
7.5 https://mega.co.nz/#!TJFzmYaL!cFRy1Y9DUEJVTnyNj-hbQRMvTUThMh5i9rfftz8vfck
8 https://mega.co.nz/#!jVFjQLSD!tejUcj1w1EXR6M4JjcRW_XXXtrmP9ucDym-JYIWVDOM
9 https://mega.co.nz/#!LJkTCKoK!dv_ltGrlEpHhddOHEzNC3V3yPCpaoQcSmbGeLuW8F4U
10 https://mega.co.nz/#!nNlWyQxL!v07OuEiizMfvvl8TP4B4-xhX6EJWEGKy7i_-UnBQiR8
11 https://mega.co.nz/#!DEVUyCpa!d3M1sQE8S0Ek9lCGv2De-Q-US7IwvRNhor7Khc_lMQk
12 https://mega.co.nz/#!iM1RkYqJ!sz93noO3sXekfR_TFakv8_FirtsTnL0rbBzoeksBJh4
13 https://mega.co.nz/#!eclXkCAY!ymRCfX4A6ExD0kph3tM7l9VIOehvd-BAaZbnkZUsCAM
14 https://mega.co.nz/#!XVFQSYiT!1dImrQcdhTrf8o-pMGfB6mggmvZzxCm3oURgGbKfraw
15 https://mega.co.nz/#!WYNinCYC!qGPHPUfFG_U89LeWsB3GdZg8ruEG0g60fdPbUELx1j4
16 https://mega.co.nz/#!3MFV2Z5K!8-8f83yR0jNp_jIVoH4BaI7qJsHvV8Zc6WkKHcICgYI
17 https://mega.co.nz/#!XcF01IhD!cmQvJVwJIadC9t5L3hscSrenVr1OXwrxaMO4wHPvDb8
18 https://mega.co.nz/#!bYV0Aa4I!x-NGO9JHMa-IemmzfAremOLJquuikZByBOZWsdSlXWs
19 https://mega.co.nz/#!bVEwgBLb!O_kt8XoaPDBxuIjYs2jRTiaw_B_jljLquQJlrvtybe8
20 https://mega.co.nz/#!CAsVQKKR!zJA_ksAgIlv8a3vvzzgDpkhxEOxH3MebgJpZ2asYH-g
21 https://mega.co.nz/#!nR9HWYxA!t2Dqg2xINvForHnCfKHAo3CWmUmi_KU69dP5jUhQjNQ
22 https://mega.co.nz/#!HZNnlQoJ!RqFXs4dunxqYu71k_v-d1Y0VEZjZQwDFPa-Zv7JkZyQ
24 https://mega.co.nz/#!TBtVnRBa!UMDJaY1WMz4a5W0fHTI0Kj0TcWjW3IqCN1N2PO_MmCU
25 https://mega.co.nz/#!uF1mEAiI!Cop6MJAyr0njzkZ5NtLT_kR-5JJa8BxPyXykSpkWQLA
26 https://mega.co.nz/#!rAUGARqT!2yGn3gDqCW479jObC8Ln0tC-MsTBbU3cHtsgLrdTc_Q
27 https://mega.co.nz/#!zMt1yJRD!KfwTvM6TqNnuDseqtx3cAfn-6ZOMB3gvRVx84fcWG7g
28 https://mega.co.nz/#!iNVynaaL!ce3Su08OBKWVfhlKW233v1tVA-FMY3AdZF0YJbfp7RE
29 https://mega.co.nz/#!vY0mUARI!5BbjGNJAaSjfafwEu07sbF7w0FrOAqZNp6msvZKn840
31 https://mega.co.nz/#!ydVBBLTJ!oEnWuMRMoA5gYcs9XS0ukaqKDxheQsB5-oX2wzejc4o
32 https://mega.co.nz/#!iIEG3LCS!6C8-1Wy_xrCBJCit0e9Fr4ba9iAkRVDW73mMVvMOKKw
33 https://mega.co.nz/#!6BdCETTJ!nHU2rtF0wZTP63P2OrPQJunYptvAu9Fyg_ld9WzeOKg
34 https://mega.co.nz/#!Oc11TT4T!x4_vyqroQURo7_tN7r2GntbOHIRFJhGjIeE0VvcaRQk
35 https://mega.co.nz/#!GYEFyCCJ!TOEu4Bs9gqNu3aOQV4KDadsHS2xLW4Ou_4rE0VJ216I
36 https://mega.co.nz/#!iQdhEAxb!cGSJe3kZHyjQ8emAShGd-VHG_vbayDiS4v_Wb3yEgS4
37 https://mega.co.nz/#!2YFylCiQ!fSUhXAD_uEs3M9FLZLwi09vaZ7imoX4DG0rERKTCh_Y
38 https://mega.co.nz/#!qZdm2R5B!K6mllsWlyp2yBpOFz3_0nnJ6O5HD1K6_zZY17o06ue0
39 https://mega.co.nz/#!SJFD0YqK!pGdnMYI6ThxUMPh17-GNepZDqINuCPpgLacQJhUZ6Mo
40 https://mega.co.nz/#!HV1hEZiT!AHoN3Apv1oGMFFYjmcv2El5xbfP7_Ue-hkSBcitdkEo
41 https://mega.co.nz/#!OB0U1RgJ!nuQbWo9mqzKaD-3l_4CWGJkwFK1TFyAoVGesvwI43mM
nhox_lovely_hok_iu- Total posts : 8
Re: nhox_lovely_hok_iu
Danh sách cache của Vnsharing
Chỉ biết được nhiêu thôi. Ngu IT
Chỉ biết được nhiêu thôi. Ngu IT
- Manga:
- http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:Efa37P6kEsgJ:truyen.vnsharing.net/Truyen/Ansatsu-Kyoushitsu+&cd=4&hl=vi&ct=clnk&gl=vn
- Kho truyện Vnsharing bên Truyentranh8.net:
- http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:m3Razws8magJ:truyentranh8.net/search/TheLoai/VnSharing+&cd=18&hl=vi&ct=clnk&gl=vn
- Video Clip về Hatsune Miku:
- http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:O76FGsnAYg8J:videos.vietgiaitri.com/Music/phim-video-clip-vnsharing-hatsune-miku-mukashi-mukashi-no-kyou-no-boku-vocaloid-vietsub-id.CzMtN8ExaIo.vgt+&cd=7&hl=vi&ct=clnk&gl=vn
- DRP:
- http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:Z2jhmk2dUYgJ:https://drive.google.com/folderview%3Fid%3D0B0EZ4gzv3vm3QUt0enN1R243RE0%26usp%3Dsharing+&cd=21&hl=vi&ct=clnk&gl=vn
- Naruto thám tử siêu năng lực:
- http://isach.info/comic.php?list=comic&category=naruto&order=comic_id&page=2
- Truyện Vnsharing trên truyentranh.org:
- http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:RT59HVSgIbMJ:www.truyen18.org/TheLoai/vnsharing.html+&cd=40&hl=vi&ct=clnk&gl=vn
- Vocaloidfc:
- http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:wmPLYFItLoIJ:www.juzp.net/4j8-2zPo2M2Q4+&cd=49&hl=vi&ct=clnk&gl=vn
- Shoujoland:
- http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:o2uR2lhBRfgJ:shoujoland.com/danhsach/theloai/romance/51+&cd=51&hl=vi&ct=clnk&gl=vn
- Mkv Mega:
- http://webcache.googleusercontent.com/search?q=cache:dQwJ7lUiDdAJ:megafiles.me/s/vnsharing-mkv+&cd=57&hl=vi&ct=clnk&gl=vn
nhox_lovely_hok_iu- Total posts : 8
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum