[Character review] Kanade Tachibana - Thiên thần bên phím đàn dương cầm
Page 1 of 1
[Character review] Kanade Tachibana - Thiên thần bên phím đàn dương cầm
tác giả
vforvendetta
click vào nhạc sẽ autoplay
Chắc hẳn … luôn có một giai điệu gợi lên cho người nghe hình ảnh một thiên thần, với mái tóc dài mượt mà óng lên ánh bạch kim và đôi mắt đượm vàng phản phất nỗi buồn thoáng qua. Một giai điệu đến giờ vẫn không phai mờ trong trí nhớ của tôi. Và mỗi khi những phím đàn đầu tiên của giai điệu thân quen được cất lên, bao kỷ niệm, và cả hình ảnh của nàng thiên sứ bé nhỏ, ngồi cạnh bên phím đàn với đôi cánh thiên thần trắng toát dang rộng dần hiện lên ...
Angel Beats đã đến với tôi như vậy, có lẽ đây là bộ đầu tiên làm tôi dõi theo con đường anime một cách nghiêm túc. Những thứ cảm xúc vui buồn, cảm động tưởng chừng như chỉ có thể nếm trải được qua cuộc sống hiện thực, đã được thể hiện đầy đủ qua mười ba tập AB!. Tôi đã thích các nhân vật trong AB!, ai cũng rất người, cũng có những tình cảm và giấc mơ riêng. Tiếc thay cái giấc mơ ấy, khát vọng và có thể là cả hoài bão ấy đã chẳng có dịp được thực hiện được chỉ vì cuộc sống hiện thực quá tàn nhẫn! Rồi họ bị cuốn đến thế giới sau khi chết, một thế giới chỉ có trong trí tưởng tượng, mà tại nơi đây các cuộc chiến đấu liên tục xảy ra. Họ chiến đấu ko ngừng nghỉ để đáp trả lại sự bất công với cuộc sống, với số phận ác nghiệt mà có ai đáng để gánh chịu? …
Nhưng đâu đó trên thế giới này vẫn tồn tại một cô gái - một tâm hồn thánh thiện với trái tim thuần khiết mà lẻ loi - với mong ước cho những người lạc lối không siêu thoát được một cơ hội lần hai, một cơ hội họ có thể tận hưởng được cuộc sống và mơ ước trọn vẹn lần cuối mà không-hề-hối-tiếc.
"Vì em là người vô cảm …"
Không phải đâu! Chính xác hơn đó chỉ do em ít biểu lộ cảm xúc mà thôi. Bàn tay thon thả lướt trên từng phím đàn, và bản nhạc cất lên, như thể muốn thay lời tâm tình của Kanade(“Kanade” trong kanji nghĩa là “chơi một giai điệu”). Một bản nhạc có dạo khúc trầm lắng buồn bã vì sự cô đơn, nhưng cũng có lúc nhịp điệu dồn dập, rộn rã với một nốt ngân dài sâu sắc cất lên như thể đó là niềm vui, hạnh phúc từ tình bạn có được với những người tưởng chừng như kẻ thù, tại nơi chúa trời ruồng bỏ ...
Thú thật với các bạn, bản thân tôi bị cuốn vào em lần đầu tiên chỉ vì ngoại hình xinh xắn, nhiều người khi chứng kiến sự xuất hiện của Kanade đã phải thốt lên:” Tôi thật sự nghĩ nàng như thiên thần". Tuy vậy, càng dõi theo tôi lại càng bị quyến rũ bởi cái vẻ bí ẩn mà lạnh lùng của nàng thiên sứ đáng yêu, và rồi lại càng yêu hơn khi khám phá ra những nét đẹp trong tính cách Kanade mà em che đậy đi. Những khi nhìn thấy em âm thầm mà lặng lẽ chăm sóc vườn hoa trường, tôi đã dần nghi ngờ cái sự lạnh lùng mà mọi người gán cho em. Dáng người Kanade khá nhỏ bé tạo cảm giác mỏng manh cần được chở che, nhưng đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa. Em mạnh mẽ lắm! Đôi lúc tôi tự hỏi cái sự mạnh mẽ ấy xuất phát từ đâu, khi cảm xúc của em luôn được kìm nén bên trong mà không một ai chia sẻ cùng … Điều gì tiếp thêm sức mạnh khiến em luôn tiếp tục vững bước?
Có ai biết rằng ẩn chứa đằng sau khuôn mặt vô cảm, ánh mắt sắt lạnh ấy ...
... lại là một trái tim tuy chai sạn nhưng lại ấm áp, mong mỏi tình cảm.
Có ai biết được rằng cái thứ cảm xúc em từng mất đi là do em đã quá đau khổ, tưởng chừng như con tim ko thể chịu đựng đc nữa để rồi phai mờ đi ... Những người em yêu quý cứ đến rồi lại đi, cái vòng lẩn quẩn cứ tiếp diễn, lập đi lập lại. Biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn em xây dựng, chia sẻ với mọi người có còn chút ý nghĩa nào ? Khi rồi cuối cùng em cũng chỉ còn một mình, vẫn ở mãi tại nơi này. Phải chăng đó cũng chính là lý do Kanade tiếp xúc ít dần và xa lánh mọi người ? Như một phản ứng tự vệ để tránh làm tổn thương bản thân, khiến em không phải trải qua cảm giác đau buồn lần nữa, để rồi trên môi em nụ cười đã chẳng thể chớm nở ... Nhưng trong sâu thẩm tâm hồn, em đã và sẽ tiếp tục nguyện vọng của mình: mang lại cơ hội lần hai cho những giấc mơ còn dang dở …
"Em ko có bạn, hay có thì họ cũng sẽ tan biến đi thôi"
Hình ảnh em ngồi ăn mapo tofu một mình như thể đang tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi giữa căn phòng ko bóng người đã khiến Otonashi nhói đau trong lòng(tôi chẳng ngoại lệ) . Lí do em ko có bạn cũng thật dễ hiểu, làm bạn em đồng nghĩa với việc sống hết mình với giấc mơ, đạt được mục đích trọn vẹn tại nơi chốn thiên đường này mà không hề hối tiếc, rồi bạn bè em sẽ siêu thoát và bỏ lại Kanade cô đơn. Nhưng ko vì thế mà nàng thiên sứ nhỏ chùn bước, em tiếp tục đấu tranh. Chẳng phải đấu tranh vì sự bất công với số phận ác nghiệt, mà đấu tranh vì niềm hạnh phúc ai cũng xứng đáng được hưởng! Em muốn đem đến những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống cho mọi người.
Xuyên suốt anime, ta sẽ thấy có những lúc Kanade thể hiện sự quan tâm của mình nhưng lại rất vụng về, làm người khác lầm tưởng ý tốt của em. Không ai biết nàng thiên sứ tóc bạc đã đến với thế giới này trong bao lâu. Nhưng có lẽ Otonashi là một trong số những người hiếm hoi cố gắng bắt chuyện và làm quen với Kanade, dần dần anh khám phá ra con người khác của nàng thiên thần “băng giá” này. Kanade cũng có những mặt đáng yêu lắm đấy chứ, như tạo ra những món vũ khí nguy hiểm nhưng lại mang hình dáng bông hoa chớm nở khá dễ thương. Hay đóng vai kẻ xấu ngộ nghĩnh khi thực hiện kế hoạch chôm cây đàn guitar của Yui mà Otonashi đề ra(đến khúc ấy ko nhịn đc cười vì những lời Kanade nói tuy vô tình nhưng lại trúng tim đen, làm Yui và cả ban nhạc thất thần).
Nếu có lúc bạn ko thể nở nụ cười trên môi, phải chăng cuộc sống đối với bạn đã chấm dứt ? Nhưng rồi bạn chợt nhận ra ... nếu như hạnh phúc chẳng thể tìm đến bạn, nếu như nụ cười chẳng bao giờ quay trở lại trên môi, thì bạn vẫn có thể mang đến nụ cười, niềm vui và cả hạnh phúc cho những người bên cạnh, rồi biết đâu chính điều ấy sẽ mang đến thứ mà bạn tìm kiếm bấy lâu?. Kanade cũng vậy, nàng thiên sứ trầm lặng vẫn mang theo những tia sáng nhen nhóm khi băng qua dãy hành lang hiu quạnh, tia sáng ấy như thể là khát khao mang đến nụ cười, và cả sự thanh thản cho những con người lạc lối. Cái thứ ánh sáng tuy bé nhỏ nhưng ngày càng trở nên rạo rực hơn khi em lặng lẽ dõi theo Iwasaka tan biến, hay đó là lúc em cùng Yuzuru và hội SSS dạo chơi cùng nhau ...
Càng về sau, tính cách Kanade được bộc lộ rõ hơn. Tôi cứ ngỡ nàng thiên sứ mạnh mẽ lắm. Chắc có lẽ tôi đã quen với hình ảnh nàng thiên sứ lạnh lùng vượt qua nhiều thử thách, cạm bẫy. Một thiên thần chẳng bao giờ tỏ ra mệt mỏi, em sẽ chẳng thể gục ngã được dù có nhận bao vết thương, hay bất kể điều kinh khủng gì đang chờ em phía trước mà quên mất rằng: Em vẫn chỉ là một cô gái bé bỏng cần sự ôm ấp chở che. Khi em thu hồi số phân thân để bảo vệ mọi người dù biết mình sẽ có thể không tỉnh dậy được nữa, em đau khổ chịu đựng, tiếng hét lớn của em cứ như muốn xé tan trái tim tôi! Một trăm nhân bản và những điều tệ hại bọn chúng đã làm, giờ lại được sát nhập vào một cô gái nhỏ bé với trái tim thánh thiện. Đó là giây phút tôi thực sự lo sợ, sợ vì tôi sẽ mất em - nàng thiên sứ bé bỏng, trong cái thế giới chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhìn Otonashi bất lực mà ôm em vào người, tôi không khỏi chạnh lòng, tôi cũng muốn chở che và ôm ấp đôi bờ vai bé nhỏ của em lắm đấy chứ ...
Lạc lõng trong giấc mộng tối đen, là một tia sáng đang nhen nhóm. Em vẫn đang đấu tranh, dù chỉ là trong tiềm thức! Giây phút thứ ánh sáng khát khao tìm kiếm tình yêu trong em trở nên mãnh liệt nhất, như thể muốn xua tan đi màn đêm mịt mù vĩnh cửu khi em vẫn nhớ lời hứa với Otonashi: "Xin đừng rời xa anh, hãy ở lại đây với mọi người" mà trở lại bên anh. Một cảm giác dễ chịu và ấm áp lan tỏa trong con tim tôi khi biết em đã an toàn trở về. Và cách mà nàng thiên sứ thể hiện tính “dere” dịu dàng đối với người mình thích. Khi Otonashi gục lên ngực Kanade, con tim đã nhận ra người chủ của nó. Những ký ức đau thương dần tràn về bao lấy Otonashi, em đã vuốt ve nhẹ nhàng lên mái tóc anh như đang xoa dịu đi nỗi mất mát mà Otonashi trải qua lần nữa …
Sẽ như thế nào nếu Otonashi biết em sớm hơn ... Hẳn anh sẽ ko phí phạm những phút giây ngắn ngủi bên Kanade – người mình yêu. Sẽ như thế nào nếu Yuri ko hiểu lầm mà kết bạn với Kanade khi hai người còn cơ hội ... Có thể cô sẽ có một người bạn, hay người em gái kết nghĩa an ủi phần nào nỗi mất mát từng trải. Sẽ như thế nào … ? Trong cái thế giới tưởng chừng như sự tiếc nuối ko hiện diện, thật là nghịch lý vì chính cái thế giới ấy được xây dựng nên dành cho những người chết trẻ có cơ hội đạt được khát vọng và siêu thoát ko để lại chút hối tiếc …
"Một trái tim, hai nhịp đập."
Có lẽ nỗi băn khoăn, ước vọng duy nhất của em đó là được nói lời cảm ơn với người trao cho em trái tim để sống thêm lần nữa, để được tận hưởng những gì tốt đẹp, những niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống tưởng chừng như đã vụt mất khi trái tim em dừng đập. Chính anh đã mang đến thứ ánh sáng tốt đẹp nhất mà cuộc sống dành tặng em … Anh đã cho em thấy cuộc sống đáng giá đến dường nào … có chăng đó cũng chính là lí do em đợi chờ anh tại nơi này, trong một khoảng thời gian như vô tận chỉ để được gặp anh, chỉ để nói được tiếng cảm ơn lần cuối ...
"Xin hãy để em tin vào những gì anh đã tin ...
... xin hãy để em tin rằng cuộc sống thực sự có giá trị"
"Lang thang trong khoảng không vô tận, dù có là định mệnh hay sai lầm của Chúa thì anh cũng xin cảm ơn Người đã cho anh tìm đến thế giới này, chỉ để được gặp em, để tìm ra được ý nghĩa cuộc sống và được nếm thứ cảm xúc tuyệt nhất tạo hóa: tình yêu! Thế giới này, nơi chốn này sẽ là thiên đường riêng của hai ta … Mong sao em sẽ trở lại và mãi bên anh."
Yuzuru Otonashi
"Trái tim trong lồng ngực em luôn mãi là của anh, một ngày nào đó em tin đôi ta sẽ gặp lại nhau nơi Tokyo nhộn nhịp ... cũng như con tim đã dẫn đường cho anh đến bên em ở chốn thiên đường này."
Kanade Tachibana
vforvendetta
click vào nhạc sẽ autoplay
Chắc hẳn … luôn có một giai điệu gợi lên cho người nghe hình ảnh một thiên thần, với mái tóc dài mượt mà óng lên ánh bạch kim và đôi mắt đượm vàng phản phất nỗi buồn thoáng qua. Một giai điệu đến giờ vẫn không phai mờ trong trí nhớ của tôi. Và mỗi khi những phím đàn đầu tiên của giai điệu thân quen được cất lên, bao kỷ niệm, và cả hình ảnh của nàng thiên sứ bé nhỏ, ngồi cạnh bên phím đàn với đôi cánh thiên thần trắng toát dang rộng dần hiện lên ...
Angel Beats đã đến với tôi như vậy, có lẽ đây là bộ đầu tiên làm tôi dõi theo con đường anime một cách nghiêm túc. Những thứ cảm xúc vui buồn, cảm động tưởng chừng như chỉ có thể nếm trải được qua cuộc sống hiện thực, đã được thể hiện đầy đủ qua mười ba tập AB!. Tôi đã thích các nhân vật trong AB!, ai cũng rất người, cũng có những tình cảm và giấc mơ riêng. Tiếc thay cái giấc mơ ấy, khát vọng và có thể là cả hoài bão ấy đã chẳng có dịp được thực hiện được chỉ vì cuộc sống hiện thực quá tàn nhẫn! Rồi họ bị cuốn đến thế giới sau khi chết, một thế giới chỉ có trong trí tưởng tượng, mà tại nơi đây các cuộc chiến đấu liên tục xảy ra. Họ chiến đấu ko ngừng nghỉ để đáp trả lại sự bất công với cuộc sống, với số phận ác nghiệt mà có ai đáng để gánh chịu? …
Nhưng đâu đó trên thế giới này vẫn tồn tại một cô gái - một tâm hồn thánh thiện với trái tim thuần khiết mà lẻ loi - với mong ước cho những người lạc lối không siêu thoát được một cơ hội lần hai, một cơ hội họ có thể tận hưởng được cuộc sống và mơ ước trọn vẹn lần cuối mà không-hề-hối-tiếc.
"Vì em là người vô cảm …"
Không phải đâu! Chính xác hơn đó chỉ do em ít biểu lộ cảm xúc mà thôi. Bàn tay thon thả lướt trên từng phím đàn, và bản nhạc cất lên, như thể muốn thay lời tâm tình của Kanade(“Kanade” trong kanji nghĩa là “chơi một giai điệu”). Một bản nhạc có dạo khúc trầm lắng buồn bã vì sự cô đơn, nhưng cũng có lúc nhịp điệu dồn dập, rộn rã với một nốt ngân dài sâu sắc cất lên như thể đó là niềm vui, hạnh phúc từ tình bạn có được với những người tưởng chừng như kẻ thù, tại nơi chúa trời ruồng bỏ ...
Thú thật với các bạn, bản thân tôi bị cuốn vào em lần đầu tiên chỉ vì ngoại hình xinh xắn, nhiều người khi chứng kiến sự xuất hiện của Kanade đã phải thốt lên:” Tôi thật sự nghĩ nàng như thiên thần". Tuy vậy, càng dõi theo tôi lại càng bị quyến rũ bởi cái vẻ bí ẩn mà lạnh lùng của nàng thiên sứ đáng yêu, và rồi lại càng yêu hơn khi khám phá ra những nét đẹp trong tính cách Kanade mà em che đậy đi. Những khi nhìn thấy em âm thầm mà lặng lẽ chăm sóc vườn hoa trường, tôi đã dần nghi ngờ cái sự lạnh lùng mà mọi người gán cho em. Dáng người Kanade khá nhỏ bé tạo cảm giác mỏng manh cần được chở che, nhưng đừng để vẻ bề ngoài đánh lừa. Em mạnh mẽ lắm! Đôi lúc tôi tự hỏi cái sự mạnh mẽ ấy xuất phát từ đâu, khi cảm xúc của em luôn được kìm nén bên trong mà không một ai chia sẻ cùng … Điều gì tiếp thêm sức mạnh khiến em luôn tiếp tục vững bước?
Có ai biết rằng ẩn chứa đằng sau khuôn mặt vô cảm, ánh mắt sắt lạnh ấy ...
... lại là một trái tim tuy chai sạn nhưng lại ấm áp, mong mỏi tình cảm.
Có ai biết được rằng cái thứ cảm xúc em từng mất đi là do em đã quá đau khổ, tưởng chừng như con tim ko thể chịu đựng đc nữa để rồi phai mờ đi ... Những người em yêu quý cứ đến rồi lại đi, cái vòng lẩn quẩn cứ tiếp diễn, lập đi lập lại. Biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn em xây dựng, chia sẻ với mọi người có còn chút ý nghĩa nào ? Khi rồi cuối cùng em cũng chỉ còn một mình, vẫn ở mãi tại nơi này. Phải chăng đó cũng chính là lý do Kanade tiếp xúc ít dần và xa lánh mọi người ? Như một phản ứng tự vệ để tránh làm tổn thương bản thân, khiến em không phải trải qua cảm giác đau buồn lần nữa, để rồi trên môi em nụ cười đã chẳng thể chớm nở ... Nhưng trong sâu thẩm tâm hồn, em đã và sẽ tiếp tục nguyện vọng của mình: mang lại cơ hội lần hai cho những giấc mơ còn dang dở …
"Em ko có bạn, hay có thì họ cũng sẽ tan biến đi thôi"
Hình ảnh em ngồi ăn mapo tofu một mình như thể đang tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi giữa căn phòng ko bóng người đã khiến Otonashi nhói đau trong lòng(tôi chẳng ngoại lệ) . Lí do em ko có bạn cũng thật dễ hiểu, làm bạn em đồng nghĩa với việc sống hết mình với giấc mơ, đạt được mục đích trọn vẹn tại nơi chốn thiên đường này mà không hề hối tiếc, rồi bạn bè em sẽ siêu thoát và bỏ lại Kanade cô đơn. Nhưng ko vì thế mà nàng thiên sứ nhỏ chùn bước, em tiếp tục đấu tranh. Chẳng phải đấu tranh vì sự bất công với số phận ác nghiệt, mà đấu tranh vì niềm hạnh phúc ai cũng xứng đáng được hưởng! Em muốn đem đến những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống cho mọi người.
Xuyên suốt anime, ta sẽ thấy có những lúc Kanade thể hiện sự quan tâm của mình nhưng lại rất vụng về, làm người khác lầm tưởng ý tốt của em. Không ai biết nàng thiên sứ tóc bạc đã đến với thế giới này trong bao lâu. Nhưng có lẽ Otonashi là một trong số những người hiếm hoi cố gắng bắt chuyện và làm quen với Kanade, dần dần anh khám phá ra con người khác của nàng thiên thần “băng giá” này. Kanade cũng có những mặt đáng yêu lắm đấy chứ, như tạo ra những món vũ khí nguy hiểm nhưng lại mang hình dáng bông hoa chớm nở khá dễ thương. Hay đóng vai kẻ xấu ngộ nghĩnh khi thực hiện kế hoạch chôm cây đàn guitar của Yui mà Otonashi đề ra(đến khúc ấy ko nhịn đc cười vì những lời Kanade nói tuy vô tình nhưng lại trúng tim đen, làm Yui và cả ban nhạc thất thần).
Nếu có lúc bạn ko thể nở nụ cười trên môi, phải chăng cuộc sống đối với bạn đã chấm dứt ? Nhưng rồi bạn chợt nhận ra ... nếu như hạnh phúc chẳng thể tìm đến bạn, nếu như nụ cười chẳng bao giờ quay trở lại trên môi, thì bạn vẫn có thể mang đến nụ cười, niềm vui và cả hạnh phúc cho những người bên cạnh, rồi biết đâu chính điều ấy sẽ mang đến thứ mà bạn tìm kiếm bấy lâu?. Kanade cũng vậy, nàng thiên sứ trầm lặng vẫn mang theo những tia sáng nhen nhóm khi băng qua dãy hành lang hiu quạnh, tia sáng ấy như thể là khát khao mang đến nụ cười, và cả sự thanh thản cho những con người lạc lối. Cái thứ ánh sáng tuy bé nhỏ nhưng ngày càng trở nên rạo rực hơn khi em lặng lẽ dõi theo Iwasaka tan biến, hay đó là lúc em cùng Yuzuru và hội SSS dạo chơi cùng nhau ...
Càng về sau, tính cách Kanade được bộc lộ rõ hơn. Tôi cứ ngỡ nàng thiên sứ mạnh mẽ lắm. Chắc có lẽ tôi đã quen với hình ảnh nàng thiên sứ lạnh lùng vượt qua nhiều thử thách, cạm bẫy. Một thiên thần chẳng bao giờ tỏ ra mệt mỏi, em sẽ chẳng thể gục ngã được dù có nhận bao vết thương, hay bất kể điều kinh khủng gì đang chờ em phía trước mà quên mất rằng: Em vẫn chỉ là một cô gái bé bỏng cần sự ôm ấp chở che. Khi em thu hồi số phân thân để bảo vệ mọi người dù biết mình sẽ có thể không tỉnh dậy được nữa, em đau khổ chịu đựng, tiếng hét lớn của em cứ như muốn xé tan trái tim tôi! Một trăm nhân bản và những điều tệ hại bọn chúng đã làm, giờ lại được sát nhập vào một cô gái nhỏ bé với trái tim thánh thiện. Đó là giây phút tôi thực sự lo sợ, sợ vì tôi sẽ mất em - nàng thiên sứ bé bỏng, trong cái thế giới chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhìn Otonashi bất lực mà ôm em vào người, tôi không khỏi chạnh lòng, tôi cũng muốn chở che và ôm ấp đôi bờ vai bé nhỏ của em lắm đấy chứ ...
Lạc lõng trong giấc mộng tối đen, là một tia sáng đang nhen nhóm. Em vẫn đang đấu tranh, dù chỉ là trong tiềm thức! Giây phút thứ ánh sáng khát khao tìm kiếm tình yêu trong em trở nên mãnh liệt nhất, như thể muốn xua tan đi màn đêm mịt mù vĩnh cửu khi em vẫn nhớ lời hứa với Otonashi: "Xin đừng rời xa anh, hãy ở lại đây với mọi người" mà trở lại bên anh. Một cảm giác dễ chịu và ấm áp lan tỏa trong con tim tôi khi biết em đã an toàn trở về. Và cách mà nàng thiên sứ thể hiện tính “dere” dịu dàng đối với người mình thích. Khi Otonashi gục lên ngực Kanade, con tim đã nhận ra người chủ của nó. Những ký ức đau thương dần tràn về bao lấy Otonashi, em đã vuốt ve nhẹ nhàng lên mái tóc anh như đang xoa dịu đi nỗi mất mát mà Otonashi trải qua lần nữa …
Sẽ như thế nào nếu Otonashi biết em sớm hơn ... Hẳn anh sẽ ko phí phạm những phút giây ngắn ngủi bên Kanade – người mình yêu. Sẽ như thế nào nếu Yuri ko hiểu lầm mà kết bạn với Kanade khi hai người còn cơ hội ... Có thể cô sẽ có một người bạn, hay người em gái kết nghĩa an ủi phần nào nỗi mất mát từng trải. Sẽ như thế nào … ? Trong cái thế giới tưởng chừng như sự tiếc nuối ko hiện diện, thật là nghịch lý vì chính cái thế giới ấy được xây dựng nên dành cho những người chết trẻ có cơ hội đạt được khát vọng và siêu thoát ko để lại chút hối tiếc …
"Một trái tim, hai nhịp đập."
Có lẽ nỗi băn khoăn, ước vọng duy nhất của em đó là được nói lời cảm ơn với người trao cho em trái tim để sống thêm lần nữa, để được tận hưởng những gì tốt đẹp, những niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống tưởng chừng như đã vụt mất khi trái tim em dừng đập. Chính anh đã mang đến thứ ánh sáng tốt đẹp nhất mà cuộc sống dành tặng em … Anh đã cho em thấy cuộc sống đáng giá đến dường nào … có chăng đó cũng chính là lí do em đợi chờ anh tại nơi này, trong một khoảng thời gian như vô tận chỉ để được gặp anh, chỉ để nói được tiếng cảm ơn lần cuối ...
"Xin hãy để em tin vào những gì anh đã tin ...
... xin hãy để em tin rằng cuộc sống thực sự có giá trị"
"Lang thang trong khoảng không vô tận, dù có là định mệnh hay sai lầm của Chúa thì anh cũng xin cảm ơn Người đã cho anh tìm đến thế giới này, chỉ để được gặp em, để tìm ra được ý nghĩa cuộc sống và được nếm thứ cảm xúc tuyệt nhất tạo hóa: tình yêu! Thế giới này, nơi chốn này sẽ là thiên đường riêng của hai ta … Mong sao em sẽ trở lại và mãi bên anh."
Yuzuru Otonashi
"Trái tim trong lồng ngực em luôn mãi là của anh, một ngày nào đó em tin đôi ta sẽ gặp lại nhau nơi Tokyo nhộn nhịp ... cũng như con tim đã dẫn đường cho anh đến bên em ở chốn thiên đường này."
Kanade Tachibana
savi1398- Total posts : 61
Similar topics
» Dưỡng phụ - Thủy Thiên Thừa
» [Review] Thiên Mi - Và ai thì có thể nghe được tiếng nói của gió đây?
» [Character Review] N - The King without a Throne
» [Character Review] Bon Kurei - One Piece
» [Character Review] Sherlock Holmes
» [Review] Thiên Mi - Và ai thì có thể nghe được tiếng nói của gió đây?
» [Character Review] N - The King without a Throne
» [Character Review] Bon Kurei - One Piece
» [Character Review] Sherlock Holmes
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum