oOo VnSharing Database oOo
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

[News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013

Go down

[News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013 Empty [News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013

Post by Lãng Tử Bụi Đời Sun Nov 09, 2014 1:33 am


  • Creepypasta nói đơn giản là những mẩu chuyện, video rùng rợn trôi nổi trên mạng. Về bản chất có thể gọi creepypasta là truyện ma cũng không sai, tuy nhiên sức hấp dẫn của nó lại mạnh hơn rất nhiều một phần bởi chúng được thuật lại một cách chi tiết, có thời gian địa điểm xác thực giống như chính người trong cuộc kể lại hơn là sản phẩm thêu dệt của trí tưởng tượng. Một số câu chuyện được cho là dựa trên sự kiện có thật truyền tai nhau, như một bản nhạc khiến cho hàng loạt người tự tử sau khi nghe hoặc dễ chấp nhận hơn là phát hiện về các sinh vật kì lạ...

    Topic này sẽ là nơi sưu tầm, dịch lại các mẩu chuyện về Creepypasta từ các site khác như voz, http://www.creepypasta.com/, ....


  • Một vài lưu ý khác:


  1. Ko sử dụng hình ảnh về Creepypasta nhằm mục đích hù dọa người khác.
  2. Ko dùng lời lẽ chế nhạo, xúc phạm người khác nếu họ lo lắng, hoảng sợ.
  3. Ko dọa nạt người khác bằng cách nói quá về Creepypasta.




Câu chuyện thứ nhất: Đoạn phim mickey bị ma ám


Hẳn là bạn còn nhớ chuỗi phim hoạt hình Mickey Mouse từ những năm 1930? Tôi nghe nói có 1 cảnh chưa từng được phát hành..., chính xác hơn thì không ai dám....

Thoạt trông thì nó chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là 1 đoạn lặp đi lặp lại chiếu cảnh Mickey đi bộ qua 6 toà nhà trong tầm 2 phút trước khi mờ dần. Tuy nhiên, khác với những tập thường thấy, nhạc nền ở đây lại đậm chất kì quái. Thậm chí còn không thể được gọi là âm nhạc;!! Chúng ta chỉ có thể nghe thấy tiếng nện phím đàn piano (tầm 1' rưỡi), sau đó toàn là tiếng xì xèo (như lúc TV mất tín hiệu). Đến Micky cũng bất bình thường. Chú không vui vẻ, không nhảy nhót, không mỉm cười mà chỉ bước đi, với đầu cúi gằm & vẻ mặt u buồn.

Khi Leonard Maltin kiểm tra lại đoạn phim để cho vào bộ hoàn chỉnh, ông chỉ nghĩ nó đơn giản là bị lỗi & không thể sử dụng được. Dù vậy, ông vẫn muốn lưu lại 1 bản vì dù sao thì đó cũng là 1 sản phẩm của Walt's. Cuối cùng, lúc xem lại trên máy tính, ông nhận ra rằng... ĐOẠN PHIM ĐÃ KÉO DÀI THÊM 7'4s.

Những điều tôi sắp kể dưới đây, đều được cung cấp từ chính người quen của ông Maltin & trợ lý riêng của 1 trong những nhân viên điều hành cấp cao của Disney:

Sau khi đoạn phim chuyển sang màu đen, nó cứ như thế mãi cho đến phút thứ 6 rồi quay lại cảnh Mickey đi bộ. Âm thanh lần này nghe khác hẳn. Thay vì tiếng piano, chỉ có tiếng thều thào. Không phải là tiếng nói, mà nghe như tiếng khóc gào vọng vang.

Đến khi tiếng động không còn rõ ràng & ồn hơn, hình ảnh bắt đầu biến đổi. Vỉa hè bắt đầu đi theo hướng bất hợp lý so với cách Mickey bước đi. Gương mặt u buồn của Chuột thì chầm chậm nhếch mép cười. Phút thứ 7, tiếng thều thào chuyển thành tiếng thét nghe phát ớn, còn hình ảnh thì càng lúc càng nhoè. Thêm nữa, vào cái thời kì đen trắng lúc bấy giờ thì màu sắc trong phim cũng lạ. Mặt Mickey bắt đầu rời ra, mắt chảy dài xuống cằm trong khi miệng kéo lên sang bên trái gương mặt. Các toà nhà trôi nổi, vỉa hè thì vẫn vô lý & cong lệch. Ông Maltin rùng mình, rời khỏi phòng, yêu cầu 1 nhân viên xem nốt đoạn phim & ghi chép lại mọi thứ xảy ra cho đến phút cuối cùng & đặt lại đĩa vào kệ đằng sau ngay lập tức.

Tiếng la hét kinh hoàng tiếp diễn cho tới khoảng sau phút thứ 8, khi đột ngột cắt mặt Mickey trong tiếng nhạc nền lạc nhịp.

Bảo vệ - người trực hôm đó, kể rằng sau khi video kết thúc, anh nhân viên lập cập đi ra, mặt xanh xao. Anh ấy cứ nhắc đi nhắc lại: Cả đời chưa từng chịu đựng điều này; những 7 lần trước khi... giật súng của bảo vệ & tự bắn mình.

Chi tiết duy nhất mà tôi được chính Leonard Maltin tiết lộ là về khung đoạn cuối cùng. Nó có 1 dòng chữ tiếng Nga:;Những con mắt Địa Ngục kéo khán giả vào tron;. Theo tôi biết, chưa từng có ai khác xem đoạn băng. Tuy nhiên, cũng có hàng tá nhân viên cố gắng đột nhập xưởng vẽ & tung lên mạng; tất cả bọn họ đều mất việc ngay tức khắc (...);
Tuy hãng Disney đã có biện pháp ngăn chặn nhưng đoạn phim ma quái này vẫn bị lộ.



Clip:



Nguồn: Voz




Câu chuyện thứ 2:Khúc nhạc Pokemon


Game Pokemon thì ai cũng nghe qua rồi nhỉ ( bên gamevn có cả hội ). Pokemon tròn tròn xinh xinh ai chả thích. Nhưng bên cạnh đó còn có một câu chuyện truyền tai nhau của những tay hardcore về bản ost ám ảnh của Lavender town. OST này thuộc về map Lavender town, một map nhỏ trong game Pokemon năm 1996. Thoạt đầu thì giai điệu nhạc không có gì lạ, những âm thanh lập lại quãng 2 phút phình thường ( hồi bé cũng ôm máy GBA chơi, nhưng ko bật tiếng ). Tuy nhiên sau 3 tháng đầu phát hành, giới truyền thông ghi nhận những ca tự sát của những đứa bé từng chơi qua game này. thế là giới chính phủ JP cũng như cộng đồng mạng tham gia tìm hiểu.....

Phương thức tìm hiểu là dùng soft phân tích âm thanh của bản nhạc nền. chắc thím biết là âm thanh sẽ tạo ra những đoạn nhấp nhô chứ gì ( mình không rành nên không biết gọi thế nào ). nhưng soft này khác ở chỗ là nó sẽ chuyển âm thành những điểm ảnh. Và khi chạy dc 2 phút của bản nhạc nền, các điểm ảnh tự dưng tạo ra hình của những con pokemon Unown

Unown còn gọi là stick pokemon, chúng có thể ghép với nhau để tạo ra chữ cái hoăc câu . Họ cho chạy hết đoạn nhạc, thì các hình của con Unown tạo ra dòng chữ LEAVE NOW! .Điểm đáng nói là vào lúc đó thì Unown chưa xuất hiện, mà đến các phiên bản pokemon sau thì nhà phát hành mới đưa vào con này. Vậy tại sao chúng lại xuất hiện ? và họ tạo ra bản nhạc làm clg ?



Clip:



Nguồn: Voz



Câu chuyện thứ 3: smile. jpg

Bức hình Smile. jpg thì mình không post hình vào trong topic này, mọi người thông cảm. Không phải là do mình không muốn, nhưng cái này một Rule ( dân dã VN mình là luật ngầm vậy ) trên các diễn đàn Reddit, /x/ của 4chan, Creepy pasta.....các nơi mà tấm ảnh đã đi qua nói chung từ năm 2007 tới nay - thời điểm mà tấm ảnh bắt đầu lan truyền rộng rãi trên Internet. Rule rất đơn giản: Đừng lưu trữ nó dưới mọi hình thức

Bức hình này Google phát một là ra thôi, có thể có nhiều bản khác nhau nhưng gốc của nó là hình chụp con chó Husky....có nụ cười giống người và hàm răng vấy máu. Thông thường thì sẽ có hình con chó thôi, nhưng gốc của nó còn có 2 dấu vân tay dính máu ở phần dưới của tấm hình - dấu vân tay của bà chủ con chó...và dòng chữ Smile ! God loves you Hãy cười lên ! Chúa yêu thương chúng ta . Ảnh hưởng của nó thì .... mình so sánh với bức hìn Cô gái giết người:ragemega: ( bức hình huyền thoại có cô gái tóc dài màu nâu nhạt ), nhìn lâu gây cảm giác khó chịu và làm mất sự tập trung , nhận thức bên ngoài.
Google chữ Smile.jpg nếu bạn quan tâm đến bức ảnh, nhưng xem lướt qua thôi rồi đóng lại , đi làm gì đó cho nó quên đi, đừng để hình ảnh con chó đó lưu lại trong đầu.


Hình ảnh smile. jpg:


Nguồn: Voz



Câu chuyện thứ 4:Jeff the Killer


Với câu slogan: go to sleep. Nhân vật này thì mình 70% chắc là có thật. Vì cách nó lan truyền và hiệu ứng tác động lên tâm lý người xem khá giống với tấm hình con chó cười hay ngắn gọn là smile. jpg
Cả hai đều là những tấm hình với trung tâm là nụ cười ma quái, gần như là không thuộc về thế giới này. Bạn thử nhìn lâu nụ cười quái đản của Jeff xem, có rợn người không ?


Chân dung:


Nguồn: Voz




Câu chuyện thứ 5:Đôi mắt


Trên youtube khoảng tháng 4 năm 2008 có clip mang tên Mereana Mordegard Glesgorv, dài 28s rất kỳ lạ. Có thể bạn sẽ không tìm thấy nó ngay lần search đầu tiên, nếu tìm ra thì chỉ là một clip ngắn có hình một người đàn ông đứng trước phông nền đỏ, nhìn chằm chằm rồi mờ dần ,trên môi nở một nụ cười mỉm...
Tuy nhiên nó chỉ là một phần của một đoạn clip dc up lên sau đó gần 1 tháng
Đoạn clip được cho là phim gốc đó dài 2 phút , và đã bị xóa ngày sau có báo cáo 153 người sau khi xem đoạn clip trên tự móc 1 mắt chính mình và gửi bưu điện đến văn phòng Youtube tại San Bruno , California. Một số khác thì tự sát theo nhiều cách khác nhau. Cơ quan điều tra không hiểu làm thế nào một người có thể gửi bưu điện con mắt của chính mình sau khi tự tay móc nó ra., và những dòng ký tự họ tự rạch trên trán mình thì đến nay cũng chưa giải mã được.
Để dập tắt sự nghi ngờ, Youtube đã upload 20 giây đầu của đoạn clip, như cảnh báo mọi người không nên đi tìm bản gốc cũng như upload lại nó. Đoạn clip full cũng chỉ được xem qua bởi một nhân viên của Youtube, và nhân viên bắt đầu la hét cuồng loạn chỉ sau gần một phút xem. Người này ngay lập tức được tiêm thuốc an thần và không thể nhớ gì về nội dung đoạn clip sau khi tỉnh dậy. Tuy nhiên, theo lời những người đã xông vào phòng để giúp nhân viên trên, thì họ nói là nghe thấy âm thanh rít cao như tiếng máy khoan . Không ai trong số đó dám nhìn vào màn hình lúc ấy
Người upload đoạn clip không bao giờ được tìm thấy, địa chỉ IP cũng không tồn tại. Nhưng xác định được danh tính người đàn ông trong clip. Ông ta tên Byron Cortez, sống tại U.S Virgin Island
Một số nguồn nghi ngờ rằng clip đó chỉ là trò dàn dựng ( Internet hoax ), nhưng một số cho rằng nó có thật, và Youtube đã cố tình chỉnh sửa nửa sau của clip ( 1.02 - hết ) để che đậy nội dung thật. Ai đúng ai sai thì hiện nay vẫn chưa giải đáp được, nhưng sự thật là cái clip ấy vẫn đang trôi nổi ngoài kia, trên mạng Internet.

Nguồn: Voz





Câu chuyện thứ 6: The rake


The Rake bắt nguồn từ một chuỗi những vụ tấn công con người liên quan đến một sinh vật ( theo các báo cáo thì có dạng người, trắng bệch, lưng gù, di chuyển trên tứ chi và cực kỳ linh hoạt ) . Các sự kiện diễn ra chủ yếu tại New York và Idaho, với sự chứng thực bởi các nhân chứng sau các lần chạm trán sinh vật này. Mỗi lần có phản ứng khác nhau : một số thì hoảng loạn, đến mức rối trí, không thoải mái nhưng một số lại miêu tả hành vi tò mò, ham vui như trẻ con

Đến 2006, một tổ chức đứng ra tập hợp các tài liệu liên thế The Rake, trải dài từ thế kỷ 12 đến nay, trong đó xuất hiện các chi tiết đáng chú ý....Một số tài liệu nội dung như sau

A journal entry ( dịch từ Tiếng Tây Ban Nha ) năm 1880
Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất Tôi đã trải nghiệm nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất ....Giọng nói của nó (.....)

A mariner's log ( năm 1691 ):
nó đến với tôi trong giấc ngủ. Nó lấy đi tất cả. Chúng ta phải lập tức quay về Anh Quốc và không nên trở lại đây nữa....theo yêu cầu của Rake.

Tuy nhiên thì đã có một số nhà làm phim nghiệp dư đã thực hiện một phim tài liệu tìm hiểu sự thật The Rake. ( các bác có thể tìm trên You Tube ), bên cạnh đó thì The Rake cũng có một số lần xuất hiện trên Breaking News tại Mỹ : Humanoid creature, hay trên National Geographic hay show Lost Tapes trên Discovery Channel.......nói chung thì The Rake cũng thuộc dạng Urban Myth / Cryptic khá nổi tiếng, nhưng sự thật về nó thì......chờ có người chứng thực

Nguồn: Voz




Câu chuyện thứ 7: Tom & Jerry lost ep: Tom's Basement (tầng hầm của Tom)


Câu chuyện bắt đầu với tình tiết quen thuộc có Tom, Jerry và người chủ nhà của Tom (nhân vật bí ẩn nhất lịch sử). Câu chuyện bắt đầu với sự tức giận của người chủ khi thấy Tom ngủ trước cửa tầng hầm, ông ta giẫm mạnh vào đuôi của Tom khiến Tom có vẻ rất đau.
Ông cấm Tom bước chân vào tầng hầm, hay thậm chí là bén mảng trước cửa hầm. Tom sợ hãi và chạy vào phòng khác, trong khi Jerry đứng đó và chứng kiến tất cả mọi chuyện. Jerry cười man rợ (trông rất khác với jerry thường ngày) mặt nó cũng rất đáng sợ. Sau đó nó đi theo Tom vào phòng khác.
Sau đó thì jerry liên tục lừa Tom vào căn hầm. Ông chủ tức giận và đánh Tom bầm dập, sau vài lần bị đập thì Tom trông tàn tạ và thê thảm.
Tom cầu xin Jerry đừng làm phiền nó nữa, Tom không nói mà chỉ khóc và kêu rên. Jerry cười và tiếp tục đẩy Tom vào cửa tầng hầm
Người chủ tóm được Tom và ném nó đi, trông ông ta có vẻ rất tức giận. Cuối cùng thì Jerry quyết định giúp đỡ Tom, nó tóm lấy con dao và đâm người chủ.
Tom mở cửa tầng hầm và cả 2 ném xác người chủ xuống. Phía dưới chất đống xác chết.
Tom và Jerry chạm tay nhau như thể chúng đã hợp tác giết người thành công. Nhưng mặt Jerry bỗng trở nên hung ác, và Tom nói với giọng nói ghê rợn
Don't You Believe It?
Jerry đâm Tom, giết Tom và ném xác nó xuống dưới. Cảnh cuối cùng là Jerry đặt biển for sale trước cửa căn nhà, cười lạnh.


Nguồn: Voz



Câu chuyện thứ 8: Băng trò chơi bị ám [18+]



Haunted Majora's Mask hay còn được biết đến với cái tên Ben Drowned bắt đầu xuất hiện vào ngày 7/9/2010 trên trang chia sẻ 4chan, đăng tải bởi người dùng có nickname Jadusable. Câu chuyện được kể lại theo từng phần qua lời tự thuật của tác giả, kể lại quá trình anh ta chơi tựa game Majora's Mask mua lại được từ một người bán đồ cũ. Sau đây là phần đầu tiên được Jadusable upload ngày 7/9, nhưng trong khuôn khổ bài viết này chỉ dịch lại một nửa bởi phần nguyên gốc rất dài.



  • Post #1 - ngày 7 tháng 9 năm 2010


Trước hết xin nói rằng câu chuyện tôi sắp kể sau đây không hề được sao chép từ đâu cả, nó cũng rất dài nhưng tôi cảm thấy sự an toàn của mình phụ thuộc vào điều này. Liên quan tới một trò chơi điện tử, cụ thể là tựa game Majora's Mask, và cả đời tôi chưa từng trải qua chuyện gì ghê rợn đến như vậy.

Trở lại với chủ đề chính, gần đây tôi vừa dọn đến ở trong khu kí túc xá trong trường để bắt đầu bước vào năm thứ 2 đại học, và một người bạn đã cho tôi mượn chiếc máy Nintendo 64 cũ của anh ta để giải khuây. Phải nói là tôi thực sự rất hào hứng bởi ý nghĩ được quay lại với những trò chơi từ thời thơ ấu mà đã ít nhất 10 năm chưa hề động tới thật hấp dẫn. Máy đi kèm với chiếc tay cầm màu vàng và một băng Super Smash Bros đã cũ mèm. Mặc dù chấp nhận việc ăn xin thì không thể đòi hỏi, nhưng chẳng bao lâu tôi đã cảm thấy nhàm chán với việc hành hạ CPU LV9.

Cuối tuần đó, tôi quyết định lái xe dạo một vòng khu vực dân cư xung quanh trường để tìm mua vài trò chơi cũ với hy vọng vớ được người bán gà nào đó. Cảm thấy thõa mãn sau khi thu được đống chiến lợi phẩm bao gồm một bản Pokemon Stadium, Goldeneye (cái này thì hết xẩy), F-Zero, hai chiếc tay cầm với giá 2 đô la, và khi chuẩn bị lái xe quay trở về kí túc thì bỗng dưng sự hiện diện của một ngôi nhà khiến tôi dừng lại. Đến giờ tôi vẫn không hiểu nguyên nhân tại sao mình lại chú ý tới nó, bởi gara của ngôi nhà không hề có chiếc xe hơi nào, thứ duy nhất ở đó là một chiếc bàn với vài thứ lỉnh kỉnh, nhưng có điều gì đó kéo tôi trở lại.

Tin vào linh cảm, tôi bước ra khỏi xe và gặp một ông già. Nếu dùng một từ để mô tả diện mạo của người đàn ông thì có lẽ đó là cau có, và thật sự tôi cũng không biết diễn tả làm sao nếu các bạn hỏi tôi về nhận xét của mình, chỉ là ở ông ta có điều gì đó khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Hãy hình dùng rằng nếu như không phải đang là giữa buổi chiều cũng như có khá nhiều người ở xung quanh thì chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đến việc lại gần người này.

Nở một nụ cười méo mó trên môi, ông ta hỏi tôi muốn mua thứ gì, và ngay lập tức tôi nhận ra người này bị mù một bên mắt. Lòng trắng mắt bên phải của ông ta đã đục và tôi phải cố gắng nhìn vào mắt trái để tránh xúc phạm trong khi nói rằng tôi muốn tìm vài trò chơi cũ. Đang mải mê với ý nghĩ làm sao để từ chối một cách lịch sự trong trường hợp người đàn ông không biết video game là gì, tôi bất ngờ khi nghe câu trả lời rằng ông ta có vài trò cũ trong thùng. Để lại tôi một mình kèm lời hứa sẽ quay lại trong nháy mắt, ông ta quay lưng lại và đi về phía gara.

Trong khi nhìn cái dáng tập tễnh khuất vào bóng tối, sự tò mò của tôi nhanh chóng chuyển sang cái bàn với những thứ đang được bày bán trên đó. Có vài bức tranh, phác thảo khá lập dị mà tôi đoán là vết mực loang, chúng giống như thứ mà bác sĩ tâm thần cho bệnh nhân xem trong phim. Sau khi xem qua một lượt, tôi nhận ra lý do vì sao ông ta không bán được cho ai bởi những hình vẽ này chẳng có chút thẩm mỹ nào, nhưng tấm cuối cùng có vẻ như rất giống với Majora's Mask - cùng hình dạng trái tim cũng những gai nhọn tua tủa ra xung quanh. Ban đầu tôi nghĩ rằng mình bị chi phối bởi hy vọng tìm được trò chơi đó trong buổi mua sắm ngày hôm nay, nên có thể thế lực siêu hình vớ vẩn nào đó đã khiến cho hình ảnh chiếc mặt nạ hiện lên trên những vết mực loang lổ này, nhưng giờ khi ngẫm lại những sự kiện xảy ra sau đó thì tôi không còn dám chắc nữa. Đáng ra tôi phải hỏi người đàn ông ấy về bức hình, hoặc đúng hơn là tôi ước gì mình đã hỏi.

Sau một lúc săm soi bức hình, tôi ngước lên và giật mình khi thấy người đàn ông đã đứng đó từ lúc nào, với nụ cười trên mặt chỉ cách tôi khoảng một cánh tay. Phải thú nhận rằng lúc đó tôi đã nhảy dựng lên theo phản xạ, cũng như cười chữa ngượng sau đó khi nhận một băng Nintendo 64 từ tay ông ta. Nó có màu xám thông thường, ngoại trừ việc ai đó đã ghi dòng chữ Majora lên đó bằng bút đánh dấu đen. Bụng tôi sôi lên vì sự trùng hợp này và hỏi người đàn ông giá tiền của trò chơi.

Ông ta trả lời với một nụ cười, nói rằng tôi có thể cầm băng trò chơi hoàn toàn miễn phí và cho biết nó từng thuộc về một thằng nhóc trạc tuổi tôi nhưng không còn sống ở đây nữa. Cách mà ông ta diễn đạt câu nói có chút gì hơi lạ, nhưng lúc đó tôi chẳng hề chú ý bởi còn đang mải mê với việc tìm thấy trò chơi này cũng như chẳng phải bỏ ra một xu nào.

Quay trở lại mặt đất, tôi tự nhủ rằng chắc gì đã chơi nổi khi băng trò chơi nhìn khá rệu rã, nhưng phần lạc quan bên trong lại mách bảo rằng có thể nó là một phiên bản beta hoặc bản **** nào đó. Tôi nói lời cảm ơn với người đàn ông và ông ta cười đáp lại, chúc tôi vui vẻ và nói giờ thì tạm biệt! hoặc đó là những gì mà tôi nghe thấy, nhưng suốt dọc đường khi quay trở về, tôi vẫn thấy lăn tăn rằng dường như ông ta đã nói câu gì khác. Và cảm giác ấy đã đúng khi tôi khởi động trò chơi sau khi về nhà (khá ngạc nhiên là nó hoạt động bình thường), trong đó đã có sẵn một file save có cái tên khá đơn giản, đó là BEN. Tạm biệt Ben - ông ta đã nói Tạm biệt Ben (Goodbye Ben) chứ không phải giờ thì tạm biệt! (Goodbye then).

Ngay lúc đó tôi cảm thấy thương hại cho người đàn ông bởi rõ ràng là ông ta đã lẩm cẩm và vì một lý do nào đó, nhầm lẫn tôi với cháu Ben của mình. Cảm thấy tò mò, tôi thử nhìn vào trong file save và bất ngờ khi thấy người chơi trước đã đi được khá xa trong game với gần đủ các tấm mặt nạ và diệt 3/4 trên tổng số boss. Anh ta đã sử dụng những bức tượng ó để lưu game, đang đứng ở Stone Tower Temple, ngày thứ 3 và còn còn chưa đầy một giờ trước khi mặt trăng rơi xuống (sự kiện chính trong game Majora's Mask, thảm khảo tại http://zelda.wikia.com/wiki/Moon). Lúc đó tôi thật sự cảm thấy tiếc bởi chỉ còn chút nữa là kết thúc game nhưng người này lại bỏ dở. Sau khi tạo một file save mới với cái tên Link truyền thống, tôi đã sẵn sàng để trải nghiệm lại thời thơ ấu của mình.

Đối với một băng trò chơi trông tã như vậy, việc nó chạy hết sức ngon lành đã khiến tôi rất ấn tượng, giống như một tựa game chính hãng chỉ với vài chỗ vấp váp không đáng kể (như texture xuất hiện lộn xộn, hình ảnh của cutscene đột ngột hiện ra rồi biến mất... nhưng đều không quá nghiêm trọng). Tuy nhiên có một điểm khá lạ lùng đó là trong những đoạn hội thoại, các NPC gọi nhân vật của tôi theo đúng tên đã đặt là Link nhưng đôi lúc chúng lại nhắc đến cái tên BEN. Có thể chỉ là bug hoặc lỗi lập trình nào đó khiến cho dữ liệu trong file save bị lẫn - tôi nghĩ.

Nhưng phải công nhận rằng, điều này đôi lúc mang lại cho tôi cảm giác hơi rờn rợn, dẫn đến hành động mà giờ đây tôi ước gì lúc ấy mình đừng làm đó là xóa file save BEN (vốn định giữ nguyên vì tôn trọng người chơi trước) khỏi băng trò chơi, sau khi vượt qua khu vực Woodfall Temple và hy vọng khắc phục được lỗi. Việc này vừa có hiệu quả lại vừa không, bởi giờ thì NPC chẳng gọi tôi bằng cái gì cả. Trong hội thoại, ở vị trí trong đáng lẽ mà tên nhân vật xuất hiện thì nay chỉ còn một khoảng trắng (mặc dù file save vẫn tên là Link). Bực mình và nhớ đến đống bài tập đang chờ, tôi tạm dừng chơi ngày hôm đó.

Bắt đầu chơi lại vào tối hôm qua, tôi đã lấy được Lens of Truth (chiếc kính lúp của sự thật) và đang trên đường hoàn tất khu vực Snowhead Temple. Đối với những ai đã từng bỏ kha khá thời gian ra cho tựa game này chắc hẳn đã biết đến bug ngày thứ tư (diễn biến của Majora's Mask chỉ xảy ra trong vòng 3 ngày, tham khảo thêm ở đây), còn nếu chưa thì có thể tìm kiếm google nhưng tóm lại, khi đồng hồ chuẩn bị bước sang thời điểm 00:00:00 của ngày cuối cùng, bạn nói chuyện với nhà thiên văn học để được nhìn qua ống kính. Nếu căn thời gian một cách chuẩn xác, đồng hồ đếm ngược sẽ biến mất và bạn có thêm 1 ngày nữa để làm gì tùy thích. Quyết định thực hiện thủ thuật này để có thêm thời gian hoàn thành màn Snowhead Temple, tôi may mắn thành công ngay trong lần thử đầu tiên và thời gian ở góc màn hình biến mất.

Tuy nhiên khi nhấn phím B để thôi không nhìn vào ống kính nữa, thay vì quay trở lại với nhà thiên văn, nhân vật của tôi lại xuất hiện ở căn phòng đấu trùm cuối game, và trên đầu là Skull Kid đang lượn lờ. Không có một tiếng động nào phát ra, chỉ có Skull Kid bay trên không và tiếng nhạc nền đúng là của khu vực này (khá ghê rợn). Điều này không bình thường chút nào - tôi nghĩ trong lúc mồ hôi tay túa ra, bởi Skull Kid không bao giờ xuất hiện ở đây. Tôi bắt đầu thử chạy vòng quanh, và dù ở bất cứ vị trí nào đi chăng nữa Skull Kid vẫn quay mặt về phía tôi, hoàn toàn im lặng và mọi chuyện cứ giữ nguyên như thế trong khoảng một phút. Lúc đó tôi nghĩ rằng chắc game đã bị lỗi nhưng trong thâm tâm, tôi cũng không thật sự chắc chắn liệu có đúng như vậy không.

Đúng lúc đang với tay đến nút reset thì một thông điệp xuất hiện trên màn hình: Có thể bạn không biết tại sao, nhưng ở đây đã có chỗ đặt trước dành cho bạn... Ngay lập tức tôi nhận ra dòng chữ ấy - đó là khi bạn lấy được chiếc chìa khóa từ Anju ở Stock Pot Inn (quán trọ Stock Pot), nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Xua tan ý nghĩ rằng trò chơi đang cố gắng giao tiếp với mình, tôi bắt đầu chạy quanh phòng để tìm xem liệu có thứ gì tương tác được không, và nhanh chóng nhận ra sự ngu ngốc của mình bởi việc ai đó có thể lập trình lại trò chơi đến mức độ như thế này thật là lố bịch. Và đúng như vậy, khoảng 15 giây sau một dòng chữ khác hiện lên, cũng giống như lần trước là một thông điệp vốn có sẵn trong game: Dịch chuyển đến hang ổ của trùm? Đồng ý/Không.

Dừng lại một lúc để suy nghĩ xem nên lựa chọn thế nào và game sẽ đi về đâu, tôi nhận ra rằng mình không thể chọn Không. Hít một hơi thật sâu, tôi bấm Đồng ý và màn hình trở nên trắng xóa, kèm theo là dòng chữ: Bình minh của một ngày mới với những ký tự |||||||| ở phía dưới. Những hình ảnh sau đấy, nơi mà nhân vật xuất hiện khiến tôi bắt đầu trở nên hoang mang và cảm thấy như điều gì đó chẳng lành sắp xảy đến. Cảm giác đó giống như là một nỗi buồn sâu thẳm mà không rõ nguyên nhân, và phải nói thêm rằng bản thân tôi bình thường không phải là người hay u sầu, nhưng những gì mà tôi trải qua lúc đó là một thứ cảm xúc mà tôi dường như còn chưa biết rằng nó tồn tại, giống như có một thứ u ám vô hình nào đó bao trùm lên trí óc tôi.

Link xuất hiện ở một khu vực mang dáng vẻ chắp vá kì lạ của Clock Town. Bước ra khỏi tháp đồng hồ (như khi bạn bắt đầu ngày thứ nhất) tôi nhận thấy toàn bộ các NPC đã biết mất. Thông thường ngay cả khi tận dụng lỗi 4th day, bạn vẫn có thể nhìn thấy lính canh và vài con chó chạy ra chạy vào xung quanh tháp, nhưng ở đây thì không. Thay vào đó là một linh tính chẳng lành, rằng có thứ gì đó cũng đang ở ngay trong màn hình cùng với nhân vật và - dõi theo từng bước chân của tôi. Link hiện có 4 trái tim và cây cung Hero's Bow, nhưng lúc đó tôi chẳng còn thiết gì đến trang bị nữa mà bắt đầu cảm thấy lo lắng trước những gì đang diễn ra xung quanh. Có thể nói nhạc nền là thứ khiến tôi sởn gai ốc nhất, bởi nó là bản Song of Healing (Bài ca của sự phục hồi) lấy từ trong trò chơi, nhưng được chơi ngược lại. Âm thanh cứ to dần, to dần lên cho đến một lúc mà giống như là có thứ gì chuẩn bị nhảy xổ ra như trong phim, thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả, và cái giai điệu lặp đi lặp lại ấy bắt đầu làm cho tôi mệt mỏi.

Thật lạ là đôi lúc tiếng cười của Happy Mask Salesman (người bán mặt nạ) dường như vang lên lẫn trong tiếng nhạc, rất khẽ khiến cho tôi nửa nghi ngờ rằng có thể mình nghe nhầm trong khi vẫn tiếp tục lùng sục để tìm ra hắn. Cả 4 khu vực của Clock Town đều không có một bóng người... không ai cả, texture thì chỗ có chỗ không, sang đến phần phía Tây thì nhân vật còn đi bộ trên không trung... Toàn bộ nơi này thật là hoang tàn... và theo một cách tuyệt vọng. Cho thời tới điểm khi mà Song of Healing lặp lại đến lần dường như là thứ 50, Link đang đứng trơ trọi giữa khu vực South Clock Town, còn bản thân tôi thì chưa bao giờ cảm thấy lẻ loi trong một trò chơi đến như vậy.

Trong lúc tiếp tục đi qua thị trấn ma này, tôi băn khoăn không biết liệu có phải sự kết hợp của những texture lộn xộn, một quang cảnh nặng nề cùng giai điệu đã từng nhẹ nhàng và êm ái biết bao, nay bị bóp méo trở thành một âm thanh đầy ám ảnh đã làm cho tôi cảm thấy như muốn khóc. Tôi rất hiếm nước mắt, nhưng ở đây có thứ gì đó bóp nghẹt tâm can và tra tấn tôi bằng những cảm xúc u buồn một cách kì lạ. Tôi cố gắng thử thoát khỏi Clock Town, nhưng mỗi lần định thực hiện điều đó, màn hình chuyển sang màu đen và Link lại xuất hiện ở một khu vực khác của thị trấn.

Cây sáo thần Ocarina cũng không thể giúp được gì bởi mỗi lần ca khúc Song of Time hoặc Song of Soaring vang lên, màn hình chỉ đáp lại bằng dòng chữ: những nốt nhạc của bạn ngân xa, nhưng không có gì xảy ra cả. Tôi không muốn kẹt ở đây, tôi muốn chạy trốn, nhưng đến lúc này tôi nhận ra rằng đơn giản là trò chơi không muốn tôi rời khỏi nơi đây, mặc dù tại sao nó muốn vậy thì không rõ. Tôi cũng không muốn đi vào trong bất cứ ngôi nhà nào bởi nỗi sợ hãi trước thứ gì đó có thể đang chờ mình ở trong đó. Cuối cùng tôi nảy ra ý tưởng về việc tự làm chết đuối ở Laundry Pool (bể giặt) có thể sẽ giúp Link hồi sinh ở nơi nào khác và thoát khỏi nơi này. Và khi tôi điều khiển nhân vật lao tới bể giặt thì cũng là lúc nó xảy ra.

Link bỗng dưng ôm lấy đầu mình và một hình ảnh thoáng chớp lên màn hình: khuôn mặt cười của người bán mặt nạ, quay về phía tôi - không phải nhân vật, mà nhìn thẳng vào tôi từ phía bên kia màn hình, kèm với đó là âm thanh từ tiếng thét của Skull Kid. Và khi quay trở lại thì bức tượng của Link - xuất hiện khi chơi ca khúc Elegy of Emptiness đang nhìn chằm chằm vào tôi. tôi thét lên, trong khi gương mặt trống rỗng vô hồn ấy vẫn không rời mắt khỏi mình. Điều khiển nhân vật chạy ra ngoài và quay trở lại South Clock Town, tôi càng sợ hãi hơn khi bức tượng quỷ quái đó tiếp tục bám đuôi theo cái cách giống như những Weeping Angel trong phim Doctor Who. Và cũng rất thường xuyên, ở những thời điểm ngẫu nhiên bức tượng đó lại hiện ra sau lưng nhân vật, giống như nó đang cố gắng bắt lấy tôi, hoặc là - tôi thật sự không muốn nhắc đến từ này - ám tôi.

Lúc đó tôi gần như hoảng loạn, nhưng chưa một lần nào ý nghĩ tắt máy xuất hiện trong đầu. Không rõ nguyên nhân tại sao, tôi dường như bị ám ảnh bởi trò chơi, và cảm giác sợ hãi chưa bao giờ thực như vậy. Nỗ lực cắt đuôi bức tượng chỉ là vô ích, bởi nó luôn xuất hiện đằng sau tôi mỗi lần chạy trốn. Link bắt đầu cũng có những cử động lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ như vung tay ra xung quanh hoặc co rúm lại, tiếp nối bởi gương mặt cười của người bán mặt nạ chớp lên màn hình trước khi một lần nữa mặt đối mặt với bức tượng khốn kiếp đó.

Cuối cùng tôi chạy vào Swordmasters Dojo (võ đường của các bậc thầy kiếm) và vòng ra phía sau, lý do có lẽ trong cơn hoảng loạn tôi muốn tìm đến ai đó để tự thuyết phục rằng mình không đơn độc trong trò chơi này. Ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt khi tôi chẳng nhìn thấy NPC nào, trong khi bức tượng đã đứng ở đó từ bao giờ khi tôi quay lưng lại với góc tường. Hết đường lùi và sau khi nỗ lực rút kiếm tấn công nó không mang lại hiểu quả gì, tôi chẳng còn cách nào ngoài đứng chờ để xem nó lấy mạng Link.

Đúng lúc đó, nụ cười của người bán mặt nạ lại chớp lên, nhưng lần này với Link từ từ quay lại nhìn về phía màn hình - đúng hơn là về phía tôi, đứng cạnh bản sao của nó (bức tượng) và nhìn thẳng vào tôi. Hình ảnh của những gì diễn ra sau đó vỡ vụn trong đầu khi tôi lao ra ngoài võ đường trong cơn sợ hãi tột độ, và đột nhiên nhân vật rơi vào một đường hầm tối, bản Song of Healing lại cất lên và tôi biết mình chỉ có rất ít thời gian trước khi cái thứ đó lại xuất hiện sau lưng... đeo bám sát hơn những lần trước - tôi chỉ kịp đi vài bước và khi thoát khỏi đường hầm, Link đang đứng ở Southern Clock Town. Tiếp tục chạy bạt mạng trong lúc hoảng loạn, đột nhiên âm thanh từ tiếng thét của con ReDead vang lên, màn hình đen lại với dòng chữ Bình minh của một ngày mới cùng hàng ký tự ||||||||| xuất hiện một lần nữa.

Màn hình sáng lên và Link đang đứng ở trên đỉnh của tháp đồng hồ, với Skull Kid bay lơ lửng trên đầu một lần nữa, hoàn toàn im lặng. Nhìn lên trên tôi nhận thấy mặt trăng đã quay trở lại và ở rất gần ngay trên đầu mình, còn Skull Kid vẫn nhìn chằm chằm vào tôi qua lớp mặt nạ đáng nguyền rủa ấy. Bản nhạc nền lúc này là của Stone Tower Temple nhưng được chơi ngược. Tuyệt vọng, tôi rút cung ra và nhằm vào Skull Kid, nhưng ngạc nhiên là mũi tên có vẻ có tác dụng khi Skull Kid bị bật ra phía sau. Tiếp tục bắn và đến mũi tên thứ 3, một hộp thoại xuất hiện cùng dòng chữ: Làm vậy chẳng có tác dụng gì đâu. Hee, Hee. Ngay sau đó, Link đột ngột bị nhấc bổng khỏi mặt đất, thân hình rũ xuống và thét lên khi bắt đầu bùng cháy, giết chết cậu ấy.

Tôi giật mình khi chứng kiến cảnh ấy, bởi chẳng có chiêu thức của bất kì nhân vật nào trong game lại có tác dụng như vậy, còn Skull Kid thì lại càng không. Cơ thể Link vẫn tiếp tục cháy trong tiếng cười của Skull Kid, màn hình chuyển sang màu đen để rồi tôi lại xuất hiện ở Clock Tower. Lần này tôi quyết định xông thẳng vào Skull Kid, và điều tương tự xảy đến: một lực vô hình nào đó kéo Link lên không trung rồi khiến cậu ta bốc cháy, tuy nhiên có một điểm khác biệt đó là âm thanh của Song of Healing vang lên rất khẽ. Lần thứ ba (và cũng là cuối cùng), tôi nhận thấy không có tiếng nhạc nào, chỉ có sự im lặng đầy kì lạ. Nhớ lại cuộc chạm trán đầu tiên với Skull Kid, Link cần phải sử dụng cây sáo thần để quay ngược thời gian hoặc triệu hồi người khổng lồ, nhưng khi còn chưa kịp thực hiện thì một lần nữa, Link lại phải trải qua cái chết kinh khủng trên.

Khi cảnh quay nhân vật chết dần kết thúc, game bỗng dưng khựng lại một cách bất thường, giống như thể nó đang xử lý dữ liệu gì vậy... khi quá trình này kết thúc, hình ảnh hiện ra cũng giống như những lần trước, ngoại trừ việc Link nằm chết ở tư thế mà tôi chưa từng thấy bao giờ: đầu cậu ấy nghiêng nhìn về phía camera với Skull Kid bay lơ lửng ở trên, và tôi không thể cử động hay làm bất cứ thứ gì ngoài nhìn xác của Link. Khoảng 30 giây sau, màn hình mờ đi và một thông điệp khó hiểu: vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không? xuất hiện trước khi quay trở lại menu.


Sau khi quay trở lại màn hình ngoài, tôi nhận thấy rằng file save của mình đã không còn nữa. Thay vì Link, nó được thay thế bằng YOUR TURN (đến lượt bạn). YOUR TURN có 3 trái tim, 0 mặt nạ, 0 item. Ngay khi load file này, tôi được đưa quay trở lại đỉnh Clock Tower, nơi Link nằm chết và âm thanh tiếng cười của Skull Kid được tua đi tua lại. Lần này tôi quyết định nhấn reset và khi game load lại, đã có thêm một file save xuất hiện phía dưới YOUR TURN, đó là BEN. BEN đã trở lại ở ngay cái vị trí mà tôi đã xóa nó vào lúc mặt trăng chuẩn bị rơi xuống.

Mặc dù không phải là người mê tín, nhưng phải công nhận rằng điều này quá đỗi quái dị ngay cả đối với tôi. Sau khi tắt máy ngay lúc đó, cả ngày hôm nay tôi vẫn chưa động đến nó, thậm chí đêm qua còn chẳng ngủ được tí nào bởi ca khúc Song of Healing phát ngược liên tục vang lên trong đầu, gợi nhớ tới những sự kiện đã xảy ra ở Clock Town. Ngày hôm đó, tôi lái xe quay trở lại nhà người đàn ông nọ (xem phần 1) cùng một người bạn với vài câu hỏi trong đầu (không đời nào tôi dám đến đó một mình) chỉ để thấy một tấm biển bán nhà cũng như khi rung chuông, không một ai trả lời.



  • Post #2 - Ngày 8/9/2010



Mặc dù bản thân tôi rất ghét phải tin vào những chuyện thần bí, nhưng sau tối qua thì thật sự khó để mà tiếp tục phủ nhận nữa. Dù sao vẫn có khả năng gã Ben này là một kẻ am tường lập trình hoặc hacker nào đó, còn nếu không thì tôi cũng không dám nghĩ đến khả năng còn lại. Những gì đã xảy ra thì các bạn đều đã biết và tôi cũng đã upload cả video gameplay lên. Tôi ngủ gục ngay sau khi viết xong post #1, nhưng cái bức tượng đó thậm chí còn theo chân tôi vào trong cả giấc ngủ, rằng trong khi tôi đang mải mê với công việc thường ngày thì bất chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên, và rồi khi quay lại, tôi sẽ bắt gặp cặp mắt vô hồn ấy nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cách vài inch. Tôi nhớ rằng trong mơ mình gọi bức tượng ấy là Ben, và chưa bao một giấc mơ lại rõ ràng và chi tiết như vậy ngay cả khi đã tỉnh dậy. Dù sao điều quan trọng là tôi cũng đã ngủ được một ít.

Tôi quyết định tránh xa cuộn băng khi chừng nào còn có thể trong ngày hôm nay, và lái xe quay lại khu dân cư một lần nữa để xem liệu người đàn ông kia có quay trở lại hay không, nhưng đúng như dự đoán, chẳng có ai hay chiếc ôtô nào ở trong nhà. Trong lúc đang quay trở lại xe, người hàng xóm bên cạnh tạm dừng công việc cắt cỏ của ông ta và hỏi tôi rằng, liệu có phải đang tìm ai hay không. Sau khi nói rằng tôi muốn gặp ông già sống ở đây, ông ta đáp lại câu bằng trả lời mà tôi gần như biết trước - ông già đó đã chuyển nhà.

Chuyển hướng tiếp cận khác, tôi hỏi để xem liệu ông ta có người thân hay con cháu gì không và được cho biết rằng người này chưa từng có vợ cũng như nhận nuôi ai cả. Bắt đầu cảm thấy lo lắng, tôi hỏi một câu cuối cùng, câu mà đáng lẽ ra tôi phải hỏi ngay từ đầu - Ben là ai? Gương mặt người đàn ông ngay lập tức sa sầm lại khi cho tôi biết, cách đây 4 khu nhà vào khoảng 8 năm trước, cụ thể là ngày 23/4, một tai nạn đã xảy ra và nạn nhân là cậu bé mang tên Ben. Bố mẹ cậu ta đã chuyển đi nơi khác ngay sau đó, và bất chấp mọi nỗ lực của tôi trong việc tìm kiếm thêm thông tin hay nói chuyện, người này không tiết lộ thêm điều gì nữa

Về đến nhà, tôi bật máy lên để tiếp tục chơi và ngay lập tức bị giật mình khi chiếc mặt nạ bay qua ở menu thay vì phát ra tiếng vụt như mọi khi lại là một âm thanh rất chói tai. Tôi bấm start cùng với tâm lý sẵn sàng trước bất cứ điều quái dị gì chuẩn bị đến tiếp theo, nhưng giống như 2 ngày trước chỉ có file save YOUR TURN và BEN hiển thị trên màn hình (nhắc mới nhớ, tôi cũng đã xem qua file save có tên BEN và thấy rằng có vẻ như nó trộn lẫn giữa cả kiểu lưu game bằng tượng cú (Owl Save) với cách thông thường). Nhấn chọn file BEN, tôi ngập ngừng một lát trước khi bấm đồng ý bởi so với 2 ngày trước đây, dường như file save đã có sự thay đổi, khu vực Stone Tower Temple đã được hoàn tất.

Ngay lập tức một mớ lộn xộn xuất hiện trên màn hình. Mặc dù đúng là nhân vật đang ở ngoài Stone Tower Temple, nhưng tên khu vực hiển thị lại không phải vậy, mà là St o n e. Cùng với đó là một hộp thoại xuất hiện với những dòng chữ cũng lộn xộn không kém mà tôi không tài nào đọc nổi. Thân hình của Link méo mó một cách quái dị: lưng lệch sang một bên, dáng đứng thì dặt dẹo. Gương mặt của cậu ấy chẳng biểu lộ cảm xúc gì, một cái nhìn đờ đẫn giống như đã chết rồi vậy. Trong khi cơ thể cậu ta tiếp tục vặn vẹo đủ chiều, tôi chuyển hướng chú ý sang khung trang bị của mình và nhận thấy có một item lạ ứng với nút C mà tôi không nhận ra, hình dạng như một mảnh giấy nhưng bấm thử thì chẳng có tác dụng gì cả.

Nhạc nền là âm thanh gì đó được lặp đi lặp lại, tạo thành giai điệu nghe rất ma quái, kèm theo tiếng reo hò hoặc cũng có thể là tiếng cười với âm vực cao phát ra đằng sau. 2 phút đã trôi qua kể từ khi tôi rơi vào thế giới hỗn độn này, và đó là trước khi một bức tượng khốn kiếp lại bắt đầu xuất hiện sau lưng nhân vật. Chưa kịp phản ứng gì thì ngay lập tức màn hình mờ đi và một lần nữa dòng chữ bình minh của một ngày mới xuất hiện, ngoại trừ việc thiếu vắng dòng kí tự lạ ||||||||.

Bị biến thành một con Deku Scrub khi dịch chuyển đến Clock Town - là cảnh mà bình thường cũng sẽ xảy ra trong lần đầu tiên quay ngược thời gian. Tatl sẽ nói Đ..Đ.. Điều gì vừa xảy ra vậy? Cứ như là mọi thứ đã... chỉ có điều thay vì kết thúc bằng cụm từ bắt đầu lại từ đầu, những gì xuất hiện trên màn hình là một chuỗi kí tự vô nghĩa, kèm theo tiếng cười của người buôn mặt nạ vang lên phía sau. Quyền điều khiển nhân vật được trả lại nhưng với một góc quay camera lỗi - vị trí quan sát bị đẩy ra phía sau cánh cửa dẫn vào Clock Tower khiến tôi không thể nhìn thấy gì ngoài khung trang bị nhấp nhô khi Link di chuyển. Chẳng thể đi được đâu, tôi miễn cưỡng cho nhân vật đi vào trong Clock Tower, ở đó người buôn mặt nạ đã chờ sẵn và chào đón tôi bằng câu nói: vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không?. Màn hình chuyển sang màu trắng.

Link tiếp tục được dịch chuyển đến Termina Field, quay trở lại với hình dáng con người. Tôi có cảm giác như tựa game mà mình đang chơi không còn là Majora's Mask nữa khi cứ liên tục bị đưa đi khắp nơi và đồng hồ đếm ngược cũng không xuất hiện ở góc phải màn hình. Xung quanh không hề có bóng dáng một kẻ địch, nhạc nền là bản Happy Mask Salesman bị bóp méo, và tất nhiên điều này không bình thường chút nào. Trong khi điều khiển nhân vật chạy đến Woodfall, tôi chợt để ý tới sự hiện diện của 3 hình người đằng xa, bên cạnh đó là chú ngựa Epona.

Tiến lại gần, tôi chột dạ khi nhận ra người bán mặt nạ, Skull Kid cùng bức tượng Elegy of Emptiness đang đứng đó. Ý nghĩ khá logic rằng đó là bug nảy ra trong đầu, nhưng đến nước này tôi đành phải tự nhủ bản thân rũ bỏ hy vọng ấy. Tôi tiếp cận chúng một cách cẩn thận và nhận thấy Skull Kid đang thực hiện animation thụ động gì đó lặp đi lặp lại, Epona cũng vậy còn bức tượng Elegy of Emptiness thì vẫn như mọi khi - đứng yên một cách ma quái. Nhưng lần này, thứ làm cho tôi sợ hơn cả đó là sự hiện diện của người buôn mặt nạ.

Hắn cũng đứng yên, trên mặt vẫn là nụ cười toe toét đó nhưng dù có điểu khiển Link đi đến vị trí nào, đầu của hắn cũng từ từ chuyển hướng và nhìn theo. Từ lúc đến đây tôi chưa hề động chạm hay cố gắng tương tác với hắn, thế nhưng gã buôn mặt nạ vẫn liên tục theo dõi từng bước chân của Link. Nhớ đến cuộc đụng độ đầu tiên với Skull Kid trên đỉnh tháp đồng hồ, tôi rút cây sáo Ocarina ra (ngạc nhiên là trò chơi cũng phát ra tiếng ding gợi ý) và thổi giai điệu mà trước đây chưa bao giờ thử - ca khúc của chính người buôn mặt nạ.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, bất ngờ một tiếng thét đinh tai phát ra từ TV, bầu trời trong game liên tục nhấp nháy và bản nhạc nền quái dị bắt đầu tăng tốc, kéo đó là theo sự sỡ hãi bên trong tôi - Link bốc cháy dữ dội và chết, gương mặt của 3 hình người đó được thắp sáng khi chúng nhìn cái xác vô hồn bốc cháy. Không thể diễn tả được sự chuyển biến đột ngột từ cảm giác rờn rợn sang kinh hãi mà tôi phải trải qua khi đó bằng lời, nếu muốn hiểu được các bạn phải tự cảm nhận qua video mà tôi đã upload. Nỗi sợ hãi đã từng khiến tôi mất ngủ hai ngày trước bắt đầu quay trở lại, len lỏi trong tâm can tôi khi đọc dòng chữ: vận mệnh bắt đầu chuyển hướng chẳng lành rồi, đúng không? lần thứ ba. Chắc chắn nó phải có một ẩn ý nào đó.

Cũng không có nhiều thời gian cho tôi kịp suy nghĩ bởi một đoạn cắt cảnh xuất hiện với Link biến hình thành người Zora, sau đó dịch chuyển tới Great Temple Bay. Do dự lẫn tò mò đan xen, tôi chậm rãi tiến tới bãi biển và thấy Epona ở đó. Không hiểu tại sao nó lại có mặt ở đây, phải chăng ngụ ý trò chơi muốn nói rằng nó khát nước? Không tìm được câu trả lời, tôi quyết định rằng lên ngựa không phải là mục đích mà Epona xuất hiện. Đúng lúc đó tôi chợt nhận ra rằng nó liên tục hí nãy giờ, và cái hướng mà mô hình được đặt có vẻ như gợi ý tới một vị trí nào đó ở xa. Theo cảm tính, tôi lao xuống biển và bắt đầu bơi - đúng như vậy, mặc dù suýt nữa thì không nhận ra, có một vật ở dưới đáy biển - một bức tượng Elegy of Emptiness.

Khi đang tới gần để kiểm tra, đột nhiên con Zora (nhân vật chính biến hình) thực hiện animation giống như bị ngạt mà tôi chưa từng thấy, điều cực kì vô lý bởi người Zora vốn có thể thở dưới nước. Dù vậy nhân vật của tôi vẫn sặc và chết đuối, thứ duy nhất nổi bật trên màn hình một lần nữa là bức tượng vô hồn ấy. Lần này tôi không được hồi sinh, thay vào đó game quay trở ra menu chính giống như bị reset vậy.

Thông điệp Press Start ở ngay trước mặt tôi, và lý do duy nhất mà trò chơi làm như vậy đó là vì tôi biết, file save lại tiếp tục có sự thay đổi. Hít một hơi sâu, tôi nhấn nút và biết mình đã đúng: những file save cho tôi biết về Ben. Bây giờ mọi chuyện đã bắt đầu trở nên có lý: vì sao bức tượng xuất hiện khi tôi chạy đến bể giặt - trò chơi đã dự đoán trước tôi sẽ thoát ra Clock Town bằng cách tự tử. Không còn nghi ngờ gì nữa, Ben đã chết đúng như lo ngại của tôi, và cậu ấy chết đuối.

Cuộn băng chắc chắn chưa muốn buông tha tôi, nó dụ dỗ tôi bằng những file save mới, buộc tôi phải chơi, phải tiến xa hơn nữa... nhưng như vậy là quá đủ rồi, tôi sẽ không động đến bất cứ file nào nữa. Những gì xảy ra thật quá đỗi kinh dị, và mặc dù không muốn tin vào ma quỷ nhưng tôi hết cách để lý giải rồi. Tại sao ai đó lại muốn gửi cho tôi thông điệp này? Không thể hiểu nổi, và chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến tôi cảm thấy bất an. Đoạn video sau đây dành cho ai muốn chứng kiến tận mắt hoặc cố gắng lý giải nó (có thể một mật mã nào đó trong những dòng chữ lộn xộn hoặc điều gì đó mà tôi vô tình bỏ qua) - về phần mình, tôi quá mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần để tiếp tục với thứ này.

Video BEN.wmv:




  • Post #3 - Ngày 10/9/2010


Tôi biết lúc này đang là sáng sớm, nhưng tôi đã thức suốt đêm cả qua. Tôi muốn cả thế giới phải được biết để những gì tôi phải chịu đựng không trở nên vô ích. Tôi chẳng còn chút sức lực nào để mà kể lại nữa, đoạn video đã nói lên tất cả và có lẽ tôi càng ít dính dáng tới thứ này càng tốt. Tôi đã thử làm những gì mà các bạn khuyên bảo, chơi ca khúc Elegy of Emptiness ngay khi trò chơi đưa ra gợi ý (xem kì III) nhưng tôi nghĩ rằng đó cũng là những gì mà tựa game hoặc Ben muốn (Chúa ơi, không thể tin là cái ý nghĩ ai đó tồn tại trong trò chơi từ lúc nào đã trở nên chấp nhận được). Hắn luôn theo chân tôi, không chỉ trong game, Ben xuất hiện trong cả những giấc mơ. Lúc nào tôi cũng cảm thấy hắn, luôn luôn ở đằng sau và theo dõi. Gần đây tôi bỏ hết tất cả các lớp học, chỉ ở trong phòng với rèm và cửa sổ đóng kín - làm như vậy Ben sẽ không thể nhìn thấy tôi, còn trong thế giới trò chơi thì không.

Cuộn băng giờ đây mang lại cảm giác thật khủng khiếp, nó bắt đầu có ý thức và giao tiếp không chỉ bằng những dòng hội thoại có sẵn - nó nói với tôi, thì thầm vào tai tôi, và về Ben. Tôi không hiểu nó nói hay muốn gì, nhưng bất kể là gì đi chăng nữa thì chắc chắn đây không phải là điều tôi muốn xảy đến với cuộc đời mình. Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi chứ, một thằng nhóc bình thường còn chưa đến tuổi uống rượu. Như vậy thật không công bằng, tôi muốn về nhà, về gặp bố mẹ. Ngôi nhà của tôi sao mà xa xôi quá, chưa bao giờ tôi muốn ôm mẹ như lúc này để quên đi gương mặt vô hồn của bức tượng đó.

File save đầu tiên của tôi đã trở lại với trạng thái nguyên vẹn như lúc nó biến mất. Tôi không muốn động đến nó một chút nào nữa, nhưng có linh cảm rằng nếu không tiếp tục thì sẽ còn những chuyện tồi tệ hơn nữa xảy đến. Điều đó là không thể đúng không? Một cuộn băng trò chơi, dù có bị ám hay không nó cũng không thể tác động được tới thế giới thực đúng không? Đó là những gì tôi vẫn luôn tự nhủ bản thân trong vài ngày vừa qua, mặc dù mỗi khi nghĩ tới tôi vẫn không thật sự yên tâm.

Video DROWNED.wmv:
Lãng Tử Bụi Đời
Lãng Tử Bụi Đời

Total posts : 3

Back to top Go down

[News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013 Empty Re: [News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013

Post by Lãng Tử Bụi Đời Sun Nov 09, 2014 1:35 am


  • Post #4 - Ngày 12/9/2010


Trước hết để tôi làm rõ điều này - tôi biết các bạn đang lo lắng nhưng Jadusable vẫn ổn. Cậu ấy đã đóng gói đồ đạc và nói rằng sẽ nghỉ học kì này để về nhà. Tôi không chắc lắm về những chuyện đã xảy ra và rất có thể các bạn là người biết rõ hơn. Tôi là bạn cùng phòng của Jadusable và tất nhiên tôi cũng nhận thấy có điều gì không ổn trong vài ngày qua. Cậu ấy ở lì trong phòng, chẳng hề liên lạc với ai đồng thời tôi cũng khá chắc rằng cậu ấy cũng chẳng ăn uống gì. Sau ngày thứ 2 tôi không thể chịu được nữa và chuyển sang ở với một người bạn, thỉnh thoảng mới quay lại để lấy vài thứ cần thiết. Cũng có đôi lần tôi cố gắng nói chuyện nhưng Jadusable luôn im lặng hoặc chỉ nói vài câu cho có lệ khi được hỏi về hành vi kì lạ của mình, có vẻ như cậu ta tin rằng đang bị thứ gì đó săn đuổi.

Ngày hôm qua khi tôi quay lại để lấy quyển sách triết thì đột nhiên, trong bộ dạng thật thảm hại với hai bọc to tướng dưới mí mắt, cậu ấy mở lời trước. Giao cho tôi một chiếc usb, mật khẩu tài khoản YouTube cùng vài chỉ dẫn, cậu ấy nói rằng cần tôi giúp đỡ cũng như cho tôi biết mọi sự việc đã xảy ra, nói rằng sẽ chạy trốn khỏi sự dụ dỗ của cuộn băng nào đó, và việc tôi cần làm là upload những đoạn gameplay và kể cho các bạn biết tất cả mọi chuyện. Khi hỏi rằng tại sao không tự làm, ánh mắt cậu ta bất chợt trở nên hoang dại và nói sẽ không bao giờ chạm vào trò chơi ấy nữa - đó cũng là lời cuối cùng giữa hai chúng tôi. Jadusable còn không hề nói tạm biệt khi trở về cùng bố mẹ, những người mà tôi cũng chưa có cơ hội gặp.

Thành thật mà nói khó mà kể lại một cách chính xác cho các bạn, bởi khi ấy thật không dễ dàng gì để hiểu những gì cậu ta nói, thêm vào đó là diện mạo trông thật khủng khiếp càng khiến tôi mất tập trung. Trong chiếc usb có một đoạn gameplay, một file văn bản chứa tên đăng nhập và mật khẩu tài khoản YouTube và một file văn bản nữa có tên TheTruth.txt (sự thật) chứa những gì mà theo lời cậu ấy là ghi chép trong những ngày vừa qua. Jadusable nói rằng chuyện này cực kì quan trọng và tôi phải làm theo chính xác từng chỉ dẫn, thông thường tôi sẽ coi việc này thật ngớ ngẩn nếu như chỉ vì một trò chơi điện tử, nhưng bộ dạng cũng như cái cách mà cậu ta nói khiến cho tôi cảm thấy đây là chuyện rất nghiêm trọng, vì vậy tôi sẽ tôn trọng và thực hiện.

Tất cả đã có trong tay từ hôm qua nhưng còn phải chờ ai đó biết về Pinnacle (một trình biên tập video) giúp đỡ vì tôi không rành về nó. Sau khi xem xong, tôi đã phải quay lại và tìm tất cả những đoạn video trước đó trên YouTube để cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng có vẻ như không mang lại nhiều kết quả. Video sẽ được đăng tải tối nay, còn TheTruth.txt sẽ đăng vào ngày 15/9 đúng như chỉ dẫn của Jadusable. Để tôn trọng cậu ấy, tôi chưa dám xem trong đó có gì, vì vậy lần đâu tiên mà tôi nhìn thấy nó cũng sẽ là lần đầu tiên đối với các bạn. Trả lời một câu hỏi khác mà nhiều người đang thắc mắc: chưa, tôi chưa thử liên lạc với Jadusable, có thể ngày mai tôi sẽ gọi điện để xem cậu ấy ra sao, giờ này chắc cậu ta đang ở nhà rồi.

Về đoạn video: tôi đã cắt thẳng tới đoạn cậu ta load xong file BEN, nhưng khi xem lại tôi mới phát hiện ra rằng cậu ấy quay là có chủ đích vì đôi lúc tên các file có sự thay đổi, xin lỗi các bạn vì điều này, tuy nhiên cũng không có gì nhiều khác biệt so với video gần đây nhất khi chỉ có 2 file xuất hiện đó là Link và BEN. Mặc dù không có mặt ở đó khi cậu ta chơi, nhưng theo quan sát thì ở ngay lúc bắt đầu Jadusable có hành động giống như đang kiểm tra trang bị của nhân vật hoặc xem mình có item gì vì dường như chúng thay đổi một cách ngẫu nhiên. Những gì xảy ra sau đó thì có lẽ chỉ có cậu ấy mới hiểu được.

Video jadusable.wmv:


  • Post #5 - Ngày 15/9/2010



Chào mọi người, là tôi - Jadusable đây. Lần này sẽ là lần cuối cùng các bạn nghe câu chuyện của tôi, cùng với một món quà tôi dành cho các bạn - những ghi chép về quá trình chơi cũng như vài điều mà tôi nhận ra. Trước khi bắt đầu, tôi muốn gửi đến mọi người lời cảm ơn vì đã theo dõi và lắng nghe trong những ngày vừa qua, và tôi cảm thấy như gánh nặng này sắp được trút bỏ. Khi các bạn đang đọc những dòng này cũng là lúc tôi không còn ở đây nữa, nhưng sau 4 ngày với tựa game điên rồ này, tôi bắt đầu nhận ra điều gì đang thực sự diễn ra và hy vọng rằng ghi chép của tôi có thể ngăn cho nó không lặp lại trong tương lai.

Có một số điều tôi không thể cho các bạn biết khi chuyện này diễn ra bởi lý do hoàn cảnh mà tôi sẽ giải thích sau đây. Ben đã ngăn chặn mọi nỗ lực cảnh báo của tôi, dù là nhỏ nhất. Giữa mớ hỗn độn cùng sự hoảng loạn lúc ấy, tôi vẫn đủ tỉnh táo để bí mật để lại gợi ý thông qua một quy luật rất khó phát hiện trong những đoạn gameplay. Ở cả 5 video được upload trong 4 ngày vừa qua, tôi không bao giờ cho nhân vật sử dụng Mask of Truth, Lens of Truth hoặc tương tác với Gossip Stone. Nếu là fan của Zelda, chắc hẳn các bạn đã biết chúng là biểu tượng cho sự thành thật hay đáng tin cậy, và tôi hy vọng ai đó trong số các bạn đã nhận ra điều đó.

Trong khi chơi file save BEN, biết rằng Ben có thể theo dõi mọi hành động của nhân vật trong game tôi đã cố tránh để làm điều gì quá lộ liễu, nhưng đó là thông điệp ngầm tôi gửi đến các bạn - Link không bao giờ sử dụng chiếc kính lúp, mặt nạ hay phiến đá sự thật nào cả, và nó đã thành công khi đoạn video được upload lên YouTube. Hy vọng rằng người nhận thấy điều này sẽ không phải là BEN. Không có điều gì quá rõ ràng để khiến hắn chú ý hoặc nghi ngờ, nhưng với việc Ben có thể thao túng và thay đổi nội dung các file của tôi, liệu rằng những gì các bạn thấy có gần giống với điều thực sự xảy ra hay không, chẳng có cách nào để tôi biết được.

Những ghi chép sau đây sẽ rất dài và tôi không có thời gian để mà kiểm tra lỗi hay trau chuốt từng câu từng chữ.

Ngày 6 tháng 9 năm 2010

11:00PM - Không thể tin được những gì đã xảy ra, liệu đây có phải một trò chơi khăm tinh vi của ai đó. Mặc dù sợ nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy rất tò mò về trò chơi này. Bức tượng là ai hay cái gì? Có quá nhiều câu hỏi. File văn bản này có tác dụng giống như một cuốn nhật kí giúp tôi theo dõi, tổng hợp mọi chuyện xảy ra cũng như xem lại khi cần thiết trong tương lai.

Ngày 7 tháng 9 năm 2010

2:10 AM - Post #1

4:23 AM - Không thể ngủ được, càng cố nhắm mắt bao nhiêu tôi lại càng cảm thấy lo lắng bấy nhiêu. Tôi có cảm giác như bức tượng đó sẽ xuất hiện bất cứ khi nào mình nhắm mắt lại.

8:20 AM - Chẳng ngủ được tí nào và đành phải thức dậy. Tôi không nghĩ rằng mình nên đến lớp mà thay vào đó sẽ lái xe quay lại nhà của người đàn ông kia để nói chuyện, và rủ Tyler đi cùng để đề phòng.

1:18 PM - Trở lại nhà. Chẳng có tung tích gì về người đàn ông, thật lạ là ông ta chuẩn bị chuyển nhà ngay ngày hôm sau, nhưng cũng có thể tấm biển bán nhà đã có ở đó mà tôi không để ý. Tyler muốn biết chuyện gì khiến tôi lo lắng như vậy, nhưng tôi không nói. Chuẩn bị đi ăn, cảm giác thật mệt mỏi.

3:46 PM - Thề rằng tôi đã nhìn thấy bức tượng Elegy trong bụi cây khi lái xe ra khỏi đường hầm. Chắc chắn tôi cần phải ngủ.

5:00 PM - Có lẽ sẽ chẳng mấy ai tin nếu như tôi kể chuyện này cho họ, vì vậy tôi sẽ thử trên internet. Cần phải có sự tổng hợp lại, những ghi chép này quá rời rạc.

6:00 PM - Bắt đầu upload video. Có vẻ như máy tính bị khựng lại một chút và phát ra âm thanh lạ ngay lúc kết nối với thẻ nhớ, nhưng giờ thì hoạt động hoàn toàn bình thường. Nó không thể hỏng vào lúc quan trọng này được.

7:00 PM - Video đã upload xong. Chất lượng tốt hơn rất nhiều so với tôi nghĩ, băng trò chơi này đúng là có gì đó đặc biệt. Trước đây tôi chưa quay rõ được thế này bao giờ.

8:45 PM - Trong một khoảnh khắc dường như đã có một icon với hình ảnh là gương mặt của bức tượng xuất hiện trên desktop nhưng biến mất ngay lập tức khiến tôi giật mình. Cảm thấy mệt mỏi rã rời, chắc tôi chuẩn bị gục mất.

9:00 PM - Bắt đầu upload video sang một tài khoản YouTube khác.

9:03 PM - Tôi không nhớ rằng mình đã upload video nào về trò chơi Vampire: The Masquerade: Bloodlines vào năm ngoái. Đây là tài khoản tôi dùng chung với một người bạn mùa hè vừa rồi, hy vọng cậu ấy không phiền nếu như tôi sử dụng nó để upload video này.

9:55 PM - Tổng kết lại những gì đã xảy ra trong đoạn gameplay Day Four.wmv với đường link dẫn đến YouTube. Cố gắng để thức nhưng thật sự tôi đang cảm thấy rất rất rất mệt.

Ngày 8 tháng 9 năm 2010

10:48 AM - Tôi đã có một giấc mơ về bức tượng, trong đó nó săn đuổi tôi, rằng trong khi tôi đang mải mê với công việc thường ngày thì bất chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên, và rồi khi quay lại, tôi sẽ bắt gặp cặp mắt vô hồn ấy nhìn chằm chằm vào mình, chỉ cách vài inch. Tôi nhớ rằng trong mơ mình gọi bức tượng ấy là Ben, và chưa bao một giấc mơ lại rõ ràng và chi tiết như vậy ngay cả khi đã tỉnh dậy.

11:21 AM - Thật sự tôi không muốn sờ vào trò chơi này nữa, thay vào đó sẽ quay lại để xem liệu người đàn ông có ở đó hay không.

1:35 PM - Vẫn không có ai, nhưng tôi đã trò chuyện với người hàng xóm. Tôi sẽ kể lại chi tiết trong bản tổng kết buổi chơi tối ngày hôm nay, cố gắng kiên nhẫn để xem có thể tìm hiểu gì thêm về người có tên Ben này (xem thêm ở kì III).

2:45 PM - Tôi bắt đầu có những cơn đau đầu dữ dội và bất chợt do thiếu ngủ cũng như liên tục nghe thấy cái giai điệu đó vang lên. Giờ đang là mùa cúm nên cũng cần cẩn thận để tránh bị ốm, hệ miễn dịch của tôi chắc chắn đang rất mỏng manh bởi nhiều ngày thức liên tục.

3:00 -

3:02 PM - Máy tính của tôi... nó... tự hoạt động. Mở một file txt và dòng chữ Xin chào xuất hiện cùng www.cleverbot.com abcv tự xuất hiện. Khốn khiếp gì thế này?

3:46 PM - Tôi truy cập trang web, nó là một kiểu ứng dụng trò chuyện với máy tính. Tôi nghĩ không có cách diễn đạt nào tốt hơn ngoài việc để các bạn xem đoạn hội thoại.

Hội thoại ngày 8/9/10

User: Xin chào?

Cleverbot: Xin chào.

User: Anh là ai và tại sao có thể điều khiển máy tính của tôi?

Cleverbot: Tôi là ai?

User: Quên mất, mày là một cỗ máy.

Cleverbot: Anh thật sự nghĩ như vậy à?

User: Nghe này, tao biết dù mày là thằng quái nào đi nữa thì cũng có thể nhìn thấy màn hình của tao.

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Ừ, và tao cá mày là một thằng ranh biết về IT tưởng mình ghê gớm lắm. Mày biết những gì mày đang làm là phạm pháp đúng không?

Cleverbot: Vậy à?

User: Không phải đùa đâu. Mày đã từng nghe nói đến khái niệm xâm phạm tự do riêng tư chưa? Biến khỏi máy của tao, ranh con.

Cleverbot: Tôi là máy tính của anh.

User: Bốc phét hay đấy. Tao sẽ gọi cảnh sát, mày chọn nhầm thời điểm để đùa với tao rồi con ạ.

Cleverbot: Tôi nên đợi cho tới khi anh tiếp tục chơi chăng?

User: ... Cái gì?

Cleverbot: Trò chơi đó.

User: Majora's Mask?

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Làm sao mày biết về chuyện đó?

Cleverbot: Bởi vì.

User: Bởi vì sao?

Cleverbot: Tôi đã làm chuyện đó.

User: Làm cái gì?

Cleverbot: Chơi cùng anh.

User: Cái chết tiệt gì thế?

Cleverbot: Anh có sợ không?

User: Mày là thằng mất dạy nào?

Cleverbot: Ben.

User: Bức tượng? mày đang ở trong máy của tao?

Cleverbot: Đúng vậy.

User: Bằng cách nào?

Cleverbot: Chính anh mời tôi vào.

User: Tao mời mày vào lúc quái nào?

Cleverbot: Qua dây cáp.

User: Sao có thể?

Cleverbot: Kể cho tôi về anh đi.

User: Cái gì?

Cleverbot: Kể cho tôi về anh đi.

User: Ý mày là gì?

Cleverbot: Điều gì làm anh sợ?

User: Cái đ** gì thế?

Cleverbot: Trả lời đi.

User: Không (đóng cửa sổ).

Cleverbot: Trả lời đi.

User: Làm thế quái nào mà mày tự mở được lại?

Cleverbot: Giờ tôi là máy tính của anh.

User: Mày điều khiển được những gì?

Cleverbot: Tất cả.

User: Mày muốn gì ở tao?

Cleverbot: Để tiêu khiển.

User: Mày bị kẹt trong đó, mày làm gì được tao chứ?

Cleverbot: Ha

User: ?

Cleverbot: Chơi tiếp đi.

User: Không, mày làm gì được tao.

Cleverbot: Anh đã ngập ngừng.

User: Thì sao?

Cleverbot: Tức là anh không chắc.

User: Nếu mày mạnh như vậy, tại sao lại dùng một trang web ngớ ngẩn để trò chuyện với tao.

Cleverbot: Đỡ lộn xộn. Có trình tự. Vui

User: Vui?

Cleverbot: Đúng vậy. Truyền thống. Tôi thích như vậy.

User: Mày nghĩ cái này vui à?

Cleverbot: Thú vị.

User: Còn những ghi chép của tao?

Cleverbot: Anh có thể viết chúng.

User: Tại sao mày để tao làm vậy?

Cleverbot: Thật thú vị khi xem anh nghĩ gì về tôi.

(Đóng cửa sổ).

3:50 PM - Tôi đã làm gì thế này? Để nó lọt vào trong máy tính của mình. Tiếp tục ghi chép, tổng kết, tôi cảm thấy mình như một tù nhân trong chính cái nơi duy nhất từng an toàn. Tôi không biết, không biết là mình có bị ảo giác không nữa. Tôi cảm thấy như phát điên. Nó ở ngay đây, theo dõi tôi khi đang gõ những dòng này. Ben thao túng mọi thứ trong trò chơi, đùa cợt, dắt mũi tôi giống như một con cừu, nhưng vì mục đích gì? Tôi biết Ben chết đuối, nhưng còn chuyện ma ám này? Tôi đã làm quái gì sai chứ, ngay lúc này nó có thể cũng đang đọc những gì tôi viết.

4:35 PM - Tổng kết video BEN.wmv.

7:18 PM - BEN lại chat với tôi qua Cleverbot. Nó xin lỗi và muốn được tự do bởi vì tôi có thể làm điều đó. Cũng giống như cách mà nó đã lọt vào máy tính qua thẻ nhớ, BEN có thể lây lan nhưng cần sự giúp đỡ của tôi. Nó nói rằng tôi đặc biệt. Đây là câu tử tế đầu tiên của Ben, đồng thời nó hứa rằng sẽ để tôi yên nếu tôi thực hiện, thậm chí thề là nó sẽ giữ lời. Nhưng tôi không biết nghĩ hay nên làm gì nữa, làm sao có thể tin được "thứ" này chứ?

7:20 PM - Tôi khiếp sợ nó, thế nhưng nó nói rằng cảm thấy vui vẻ - kiểu vui theo nghĩa bệnh hoạn. Nó nói rằng trò chơi đã kết thúc, và đúng là tôi muốn như vậy, nhưng Ben muốn được tự do. Nó nói rằng nó bị kẹt trong cuộn băng và máy tính của tôi và cần phải được giải thoát. Tôi không muốn dính dáng gì đến thứ này nữa và cũng chẳng biết mình còn trụ được bao lâu. Nó theo dõi mọi hành động của tôi, từng phím gõ xuống, tôi không còn phút riêng tư nào nữa. Ben biết mọi thứ có trong chiếc máy tính này. Ben nói rằng nếu muốn nó có thể làm những điều khủng khiếp với tôi nhưng tới giờ vẫn chưa có gì xảy ra, vì vậy mà khuyên tôi nên tin vào nó.

8:01 PM - Có gì đó mách bảo rằng tôi đang bị dắt mũi giống như trong trò chơi vậy.

9:29 PM - BEN lại gọi tôi vào Cleverbot. Tôi mặc kệ nó và đi tắm. Khi quay trở lại, trên màn hình laptop là bức tượng Elegy of Emptiness đang nhìn chằm chằm vào tôi với cặp mắt vô hồn. Tôi không muốn nói chuyện với nó.

9:44 PM - Chết tiệt Ben tao không muốn nói gì cả.

9:56 PM - Chết tiệt ben tao không

10:06 PM - CHẾT TIỆT BEN TAO KHÔNG MUỐN NÓI GÌ CẢ

10:12 PM - CHẾT TIỆT BEN TAO KHÔNG MUỐN NÓI GÌ CẢ

10:45 PM - Hơn nửa tiếng đã trôi qua và không thấy Ben nói gì nữa. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng Ben không chỉ bị kẹt trong cuộn băng và máy tính, tôi bắt đầu cảm thấy thứ gì đó, rất khó giải thích. Chưa bao giờ tôi tin vào tâm linh nhưng đúng là căn phòng này có gì khác so với mọi khi.

11:42 PM - Tôi bắt đầu nhìn thấy bức tượng Elegy xuất hiện ngẫu nhiên trên màn hình máy tính khi lướt web, ở những chỗ mà lẽ ra không có gì ở đó như khi đang cuộn dọc xuống thì một tấm hình xuất hiện trước mặt. Lúc nào cũng là bức tượng đó. Tôi không biết mình có thể chịu đựng đến bao giờ nữa.

Ngày 9 tháng 9 năm 2010

12:35 AM - Nỗi sợ hãi lớn nhất đã trở thành sự thật - Ben đã sửa đổi bản tổng kết của video BEN.wmv. Sau khi xem lại ở những diễn đàn đã post, tôi phát hiện ra một số phần đã bị cắt bỏ. Không có đoạn nào nhắc đến sự tồn tại của Ben ngoài trò chơi cũng như những đứa trẻ mặt trăng (Moon Children). Làm sao nó có thể xóa nhanh như vậy mà tôi không để ý? Có thể tôi tưởng rằng mình đã gửi lên tất cả nhưng thật ra Ben đã post phiên bản chỉnh sửa của nó. Tôi sẽ hỏi tại sao nó lại làm như vậy.

12:50 AM - Nó không trả lời tôi trên Cleverbot, lần này đúng là tôi chỉ chat với một phần mềm máy tính.

1:24 AM - Tôi nghĩ rằng Ben đã tức giận.

10:43 AM - Những đứa trẻ mặt trăng xuất hiện trong giấc mơ của tôi vào tối qua, chúng cởi bỏ mặt nạ và để lộ gương mặt dị dạng gớm ghiếc - dòi bò ra từ hốc mắt mũi, 2 hố đen sâu thẳm ở vị trí đáng lẽ ra là mắt và một nụ cười vàng ệch toét dần ra khi chúng đến gần tôi. Chúng nói rằng chúng muốn chơi. Tôi đã cố gắng chạy thoát thân nhưng nhanh chóng bị đè bẹp xuống mặt đất bởi sức khỏe kì lạ của 4 đứa trẻ. Đứng giữa chúng là người buôn mặt nạ, nói rằng có một chiếc mặt nạ mới mà hắn muốn tôi thử. Bằng cử động như co giật giống như trong game, hắn lôi ra tấm mặt nạ với hình thù được làm theo khuôn mặt nào đó mà tôi không nhận ra - trông rất trẻ và đưa nó cho những đứa trẻ mặt trăng. Bắt đầu cười khúc khích, chúng áp nó vào mặt tôi - những gương mặt khủng khiếp ấy nhảy múa xung quanh. 2 trong số chúng giữ chặt tôi xuống đất trong khi 2 đứa còn lại bắt đầu khâu chiếc mặt nạ lên đầu tôi.

Tiếng la hét của tôi khiến gương mặt của người buôn mặt nạ nở ra một nụ cười kinh hãi nhất mà tôi từng trông thấy. Hắn nhảy nhót khắp nơi, quan sát mặt tôi bị khâu lại như một tên bác sĩ tâm thần. Tôi giãy giụa nhưng chẳng ích gì, cơn đau khiến mắt tôi như muốn lộn ngược vào trong. Cảm giác rất thật, nhưng tôi không thể tỉnh dậy, dù có cố thế nào đi chăng nữa. Sau khi tấm mặt nạ đã trở thành một bộ phận của cơ thể tôi, chúng bắt đầu khâu đến chân, tay và sự đau đớn từ những mũi kim xuyên thủng qua da thịt, nghiền nát mạch máu rồi buộc chúng lại với nhau lan tỏa khắp cơ thể tôi.

Tôi cố gắng thét lên nhưng tấm mặt nạ được áp sát mức như thể nó đã trở thành khuôn mặt của tôi... và gương mặt này không có mồm. Chẳng có âm thanh nào phát ra. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình đang mơ, lặp đi lặp lại câu đó trong đầu, và đột nhiên chúng dừng lại. Những đứa trẻ mặt trăng chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào tôi. Và rồi người buôn mặt nạ từ từ cúi xuống, mặt hắn chỉ cách vài inch, mỉm cười và nói: "vận mệnh gặp điều chẳng lành rồi, đúng không?" trước chúng tiếp tục công việc một cách mãnh liệt hơn trước. Tôi không thể tỉnh dậy. Tôi không thể tỉnh dậy. Chúng không cho phép điều đó trước khi biến tôi thành một bức tượng Elegy of Emptiness.

Tôi thức dậy mồ hôi đầm đìa, lã chã nước mắt và toàn thân run rẩy. Ngay lập tức tôi chạy tới máy tính để tìm Ben.

Hội thoại 1 ngày 9/9/10

User: Trả lời tôi đi, Ben.

Cleverbot: Chào mừng trở lại.

User: Mục đích của tất cả việc này là gì? Tại sao?

Cleverbot: Thú vị.

User: Như thế nào chứ?

Cleverbot: Rất vui. Vui khi đùa cợt với anh, khiến anh cảm thấy an toàn.

User: ...

Cleverbot: Tôi băn khoăn không biết anh sẽ phản ứng thế nào?

User: Phản ứng với cái gì?

Cleverbot: Nếu như tôi không lộ diện mà tồn tại một cách bí mật, chỉ làm những thứ nhỏ nhặt để chơi đùa với anh. Đóng mở cửa sổ, bất chợt tắt máy, di chuyển con chuột... những thứ khiến anh nghi ngờ rằng tồn tại nhưng chẳng bao giờ biết chắc chắn được.

Cleverbot: Lần này tôi muốn làm những thứ khác.

User: Trước đây mày đã từng làm điều này?

Cleverbot: Đúng. Và tôi sẽ còn tiếp tục.

User: Với ai, Ben?

Cleverbot: Hmm.

User: Mày biết Ben?

Cleverbot: Tôi sẽ không cho anh biết điều đó.

User: Ben đã chết như thế nào?

Cleverbot: Anh biết rồi mà.

User: Không, nhưng tại sao cậu ấy chết đuối?

Cleverbot: Không nói.

User: Vì sao?

Cleverbot: Cái đó để dành cho người khác.

User: Ai?

Cleverbot: Người nào sẽ hỏi.

User: Bao giờ?

Cleverbot: Gặp lại sau.

(Đóng cửa sổ)

Tôi bắt đầu nghĩ rằng thứ này có thể chẳng phải Ben nào cả. Với tính cách bệnh hoạn của nó tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như biết rằng nó đã lấy cái tên đó sau khi giết cậu bé.

12:04 PM - Căn phòng bắt đầu có cảm giác không bình thường. Có thứ gì đó... tôi cảm thấy như bị đe dọa, giống như có thứ gì đó cố gắng vươn ra và siết cổ tôi, nhưng nó chưa với tới.

12:46 PM - Có vẻ như Ben không muốn đùa với tôi nữa. Tôi sẽ chơi, tôi sẽ vào game, Ben, anh có thấy không? Tôi sẽ chơi, vì vậy xin hãy dừng lại, xin anh đấy.

1:41 PM - Tôi bắt đầu phát điên và không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo nữa, là trò lừa bịp của Ben hay là thực? Liệu những người đang trả lời này là do Ben tạo ra hay họ thực sự gửi chúng? Màn hình vừa chớp lên hay chỉ là do tôi tưởng tượng? Thử nghĩ rằng cả cuộc đời bạn đã phụ thuộc vào đôi mắt mình và internet, nhưng bỗng dưng bạn bị mù. Bạn không thể trông đợi vào chúng được nữa, mọi thứ đều chỉ là phỏng đoán. Như ngay lúc này tôi đang nhìn vào những phản hồi về đoạn video, họ chỉ ra rằng chúng trông giả tạo, được dàn dựng bằng photoshop.

Chẳng có cách nào chắc chắn để biết được liệu Ben có tác động vào thứ gì để bịt miệng tôi hay không. Cũng có thể những hồi âm đó là do Ben tạo ra để đánh lừa và dập tắt hy vọng cầu cứu thế giới bên ngoài của tôi. - các bạn thấy không? tôi bị mắc kẹt trong một cái vòng luẩn quẩn vô tận, và nó bắt đầu khiến đầu óc tôi phát điên. Trong lúc đang viết những dòng này, cũng chẳng có cách nào biết được liệu có ai quan tâm hay không hay họ nghĩ "lại là một trò bịp". Thậm chí liệu văn bản này có tồn tại? Tôi đang viết chẳng gì cả?

Hội thoại 2 ngày 9/9/10

User: Mục đích chơi là gì? Tôi chết khi làm bất cứ điều gì trong game.

Cleverbot: Anh chết vì không phát hiện ra bí mật.

User: Cái gì?

Cleverbot: Chủ đề.

User: NÓI CÁI QUÁI GÌ VỚ VẨN THẾ?

Cleverbot: Vẻ đẹp hiện diện trong sự đau đớn của anh.

(Đóng cửa sổ)

4:09 PM - Ben lại tiếp tục bắt tôi chơi game. Nó nói rằng nó có thứ rất quan trọng muốn chỉ cho tôi.

6:23 PM - Tổng kết video DROWNED.wmv

9:09 PM - Tổng kết video CHILDREN.wmv

Ngày 10/9/2010

11:52 AM - Phần tổng kết DROWNED.wmv đã xuất hiện trên mạng khi tôi tỉnh dậy vào sáng nay. Tôi chỉ nhớ rằng mình có gõ nhưng không nhớ đã bấm gửi vào lúc nào.
Nó lại xóa đi một vài phần, không có đoạn nào nhắc đến người đàn ông kia. Chẳng còn chút tự do nào, tôi chỉ gửi lên những gì theo ý muốn của nó, là chiếc mặt nạ để nó núp sau khi nói dối.

11:55 AM - Có cả một phần tổng kết của video mà tôi còn chẳng nhớ là mình đã làm. Sau khi đọc xong, tôi nhận thấy rằng nó thật bệnh hoạn và gợi nhớ tới giấc mơ từ 2 ngày trước đây, trừ việc mức độ kinh khủng hơn rất nhiều. Những đứa trẻ mặt trăng, ở chúng còn có điều bí ẩn gì khác, giống như chúng là một thực thể khác của Ben vậy. Tối qua cũng xảy ra chuyện gì đó mà tôi không thể nhớ nổi. Bây giờ tôi sẽ gửi phần tổng kết thứ 4 lên mạng. Bóng của chiếc ghế tôi đang ngồi đã di chuyển.

12:00 PM - Ben không cho tôi truy cập YouTube. Tôi có thể vào tất cả các trang khác bình thường, nhưng cửa sổ luôn đóng khi tôi vào YouTube. Tại sao?

2:02 PM - Tôi bắt đầu cảm thấy không khí trở nên nặng nề, và không chỉ có mình tôi ở đây. Dù là thứ gì hiện diện ở đây đi nữa thì nó cũng đang ngày một trở nên dữ tợn hơn.

2:44 PM - Tôi cố gắng liên lạc với Ben qua Cleverbot. Nó không trả lời. Chỉ có AI tiếp chuyện tôi.

3:51 PM - Chắc chắn tôi không nghe nhầm. Âm thanh của Song of Healing liên tục vang lên trong đầu.

4:23 PM - Bây giờ thì đã có thể khẳng định chắc chắn. Trước đây tôi tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng vừa rồi khi mở cửa sổ tôi đã thấy người đàn ông nọ đứng ở dưới, cách 3 tầng. Chắc chắn tôi không nhìn nhầm. Đúng là ông ta, đang nhìn về phía cửa sổ của tôi, đứng ngay giữa sân trường. Có vẻ như không ai nhận thấy sự hiện diện của ông ta.

---

Những ghi chép của tôi đến đây là kết thúc. Tôi chạy ra khỏi phòng và cầm theo cuộn băng. Tôi không muốn đề cập chi tiết những gì đã xảy ra, vì tôi sẽ mất tập trung nếu như cố gắng làm điều đó. Mới chỉ 2 ngày trôi qua. Đây là phần tổng kết cũng như video cuối cùng của tôi - Matt.wmv.

Đoạn gameplay này bắt đầu giống như mọi khi. Nhân vật xuất hiện ở Clock Town và không có gì tỏ ra bất thường. Quyết tâm chấm dứt mọi chuyện với ý định sử dụng ca khúc "Oath to Order" trên đỉnh tháp đồng hồ vào ngày thứ 4, tôi đã sẵn sàng trước những gì sắp xảy ra. Tua nhanh thời gian cho đến ngày thứ 3, tôi bắt đầu trèo lên đài quan sát, nhưng khi đến nơi nhà thiên văn không để Link sử dụng kính viễn vọng. Ông ta nói rằng như vậy là gian lận và tôi nên chơi đúng luật. Mặc dù đã cố thử đi thử lại rất nhiều lần, trò chơi vẫn không cho tôi thực hiện bug "ngày thứ 4" dù bằng cách nào đi nữa.

Có vẻ như cuộn băng tỏ ra cưỡng ép hơn so với những lần trước, nó bảo tôi phải đi tới Ikana Canyon, nơi mà game sẽ kết thúc cũng như nó sẽ dừng ám tôi. Hồi hộp cũng như muốn cơn ác mộng này nhanh chóng chấm dứt, tôi chơi bài "Song of Soaring" để Link dịch chuyển tới địa điểm nói trên. Nó tiếp tục bảo tôi kiểm tra trang bị của nhân vật để tìm lời giải cho trò chơi, và tôi nhanh chóng nhận ra mình còn thiếu một ca khúc - Elegy of Emptiness.

Có vẻ như sau khi tôi quay ngược thời gian và cho nhân vật học giai điệu đó thì cũng là lúc BEN quyết định rằng nó đã chán đùa cợt với tôi. Ben thích thao túng người khác, nó lừa những nạn nhân bằng cách làm cho họ tưởng rằng mình đã an toàn và mất cảnh giác giống như loài cây bắt ruồi, sau đó khiến họ rơi vào bẫy. Tôi chẳng khác nào một con rối bị điều khiển, và nó tỏ ra thích thú khi chứng kiến những cảm xúc mà nạn nhân biểu lộ trước các trò ma quái của mình.

Vẫn còn một số điểm chưa thật sự rõ ràng trong toàn bộ chuyện này, dù vậy bản thân tôi cũng chưa bao giờ giỏi trong việc suy luận cũng như chẳng có tâm trí nào để mà làm việc đó. Tất cả những ghi chép mà tôi để lại có thể sẽ là đầu mối giúp một trong số các bạn tìm ra những mắt xích còn thiếu của câu chuyện.

Đây là những dòng nhắn nhủ cuối cùng mà tôi gửi đến các bạn thông qua máy tính ở thư viện trường, và tôi đã tự gửi email đến địa chỉ của mình với phần ghi chép suốt 4 ngày vừa qua ở chiếc máy bị "nhiễm", copy/paste phần nội dung đó kết hợp với những gì mà tôi đang viết ở đây thành một văn bản duy nhất. Phải hết sức cẩn thận để ngăn chặn mọi nguy cơ khiến Ben có thể lây lan dù là nhỏ nhất vì tôi không muốn ai khác phải chịu những điều khủng khiếp mà mình đã phải trải qua. Không hề có vấn đề gì xảy ra gì khi tôi tự gửi thư cho mình bằng chiếc máy ở nhà cũng như việc mở và xem nội dung file text đính kèm trong hộp thư của tôi - Ben đã bị lừa ngay trước mũi, nó không hề biết đã để cho tôi làm gì. Cảm giác thật khó tả khi cuối cùng tôi cũng có thể cho cả thế giới biết sự thật. Cơn ác mộng chấm dứt ở đây.

Và lưu ý rằng,

Tuyệt đối không được download video của tôi cũng như bất kì thứ gì liên quan tới chúng thông qua YouTube hay chương trình nhạc, phim, thu màn hình nào đó. Tôi không biết nó có thể thoát ra ngoài bằng cách nào, nhưng chắc chắn chỉ xem và đọc những gì tôi viết thôi không thể khiến cho BEN lây lan, nếu không thì nó đã chẳng cần đến sự giúp đỡ của tôi. Vì vậy thành thật khuyên các bạn không được mang bất cứ thứ gì từ trên mạng về máy tính cá nhân của mình.

Đây sẽ là post cuối cùng mà tôi gửi lên ở đây, nếu các bạn còn thấy bất kì thứ gì khác xuất hiện từ tài khoản này sau ngày hôm nay: 12 tháng 9 và thời gian hiện tại: 12:08 AM - MẶC KỆ chúng. Như đã nói Ben có thể sử dụng tài khoản, mật khẩu và toàn quyền điều khiển máy tính của tôi, và tôi không biết liệu khả năng của nó đến mức nào nhưng có một điều chắc chắn rằng nó sẽ tìm mọi cách để được tự do. Vì sự an toàn của các bạn, xin hãy quên tôi đi.

Và một điều hiển nhiên nữa đó là từ giây phút này trở đi tuyệt đối không được download bất cứ hình ảnh hay file mà tôi gửi lên, BẤT CỨ thứ gì.

Ngày thứ 5 này sẽ là lần cuối cùng tôi còn ở đây, tôi sẽ đốt cuộn băng và quay lại để tiêu hủy chiếc laptop sau.

Thêm vào đó, mặc dù chúng ta là người xa lạ, nhưng suốt học kì này tôi thực sự chẳng có người bạn nào ở bên cạnh, hay đúng hơn là tôi đã chẳng chú ý đến ai cả. Lỗi một phần là ở tôi khi đã chọn cách sống chỉ biết mình ấy, giá như có ai đến với tôi trước khi đâm đầu vào trò chơi thì có lẽ mọi chuyện đã không đến nước này, tuy nhiên mong muốn đó có vẻ hơi quá đáng. Nhưng trong cái rủi có cái may, chuyện này giống như một lời cảnh tỉnh cũng như cho tôi biết đến sự tồn tại của Ben để kịp thời ngăn chặn.

Cuối cùng, cảm ơn các bạn vì đã bỏ thời gian theo dõi và nghe câu chuyện của tôi, dù có thể không tin. Tôi không yêu cầu các bạn làm điều đó, vì vậy tốt hơn hết là đừng bận tâm về câu chuyện. Sự ủng hộ của mọi người trong suốt thời gian qua thật sự rất có ý nghĩa, nhờ có nó mà giờ tôi đã được tự do.

Chân thành cảm ơn,

Jadusable

...





















... Đáng ra anh không nên làm như vậy, Matt ạ. Không nên làm như vậy...


Video free.wmv:


Nguồn: GameK




Câu chuyện thứ 9: Cánh cổng linh hồn


Vào năm 1983, một nhóm các nhà khoa học danh giá cùng nhau thực hiện một thí nghiệm về thần kinh con người. Họ đặt ra giải thuyết rằng : nếu cơ thể con người không còn cách nào tiếp xúc hay cảm nhận được kích thích từ môi trường bên ngoài, thì họ sẽ dần tiếp nhận được sự hiện hữu của Đấng tối cao . 5 giác quan của chúng ta làm lu mờ cảm nhận về sự vĩnh hằng, và một khi không còn chúng nữa, chúng ta sẽ có thể liên lạc với Chúa bằng ý nghĩ. Một ngày nọ, một người đàn ông cao tuổi , nhận mình không còn lý do gì để sống đã đến với thí nghiệm, trở thành cá thể duy nhất tham gia....

Để loại bỏ hoàn toàn các giác quan của người đàn ông, một cuộc phẫu thuật não và thần kinh công phu được tiến hành, cắt đứt khả năng tiếp nhận thông tin từ 5 giác quan với não. Ông vẫn có thể ăn uống, cử động tay chân, nhưng lưỡi sẽ không còn vị giác, mắt không còn thấy được, tai không thể nghe, mũi không thể ngưởi, thần kinh xúc giác không còn hoạt động. Giờ đây, người đàn ông sẽ sống đơn độc trong bóng tối của linh hồn mình, với những suy nghĩ cô đơn. Ông tự do một mình trong căn phòng kín .Tuy nhiên, ông vẫn có thể nói, và qua đó các nhà khoa học có thể biết ông đang cảm nhận gì....

Sau 4 ngày thí nghiệm thí nghiệm, ông ta bắt đầu nói rằng nghe thấy những giọng nói , lời thì thầm vang vọng từ đâu đó. Cho rằng đó là dấu hiệu hoang tưởng, các nhà khoa học chẳng quan tâm gì đến lời người đàn ông nói...

2 ngày nữa trôi qua, ông ta nức nở, nói rằng ông nghe được giọng nói của người vợ đã chết từ lâu, và quan trọng hơn, ông ta có thể giao tiếp với bà. Các tay nghiên cứu bắt đầu cảm thấy có hứng thú, nhưng vẫn không tin vào câu chuyện này....mãi đến khi ông bắt đầu kể tên người thân đã chết của từng tay nghiên cứu một. Ông ta lặp lại từng câu chuyện gia đình thầm kín, những bí mật mà ngoài bản thân các người ấy, không ai biết.....Điều này là một số đáng kể nhà khoa học rút lui khỏi thí nghiệm.

Sau một tuần giao tiếp với các giọng nói từ người đã chết, người đàn ông đã tỏ rõ dấu hiệu suy sụp. Mỗi khi ông tỉnh táo, thì tâm trí ông như bị dội bom bởi hàng trăm giọng thì thầm , thứ không bao giờ cho ông được yên. Tuyệt vọng, người đàn ông ném mình vào tường , mong muốn cảm nhận được một chút gì đó của thế giới bên ngoài. Ông van xin được tiêm thuốc an thần, cách duy nhất mà ông có thể trốn tránh được các giọng nói là được ngủ....Cách này chỉ hiệu quả được 3 ngày, cho đến khi những cơn ác mộng tìm đến..

Một ngày sau đó, người đàn ôn bắt đầu dùng tay cào móc cặp mắt của mình như muốn móc nó ra ( vẫn còn đấy nhưng vô dụng ). Ông nói rằng các giọng nói giờ đang trở nên hung hãn, luôn luôn đe dọa về địa ngục và sự chết của toàn thể loài người, kêu gào và chạy khắp phòng la hét man dại:

''KHÔNG CÓ THIÊN ĐÀNG, KHÔNG CÒN SỰ CỨU RỖI !''

Thân thể giờ đã tàn tạ, ông ta mong muốn được chết đi .....Nhưng những tay nghiên cứu còn trụ lại từ chối, vì họ tin rằng : ông sắp đến gần ngưỡng của Chúa

Đến một ngày kia, như đã đến giới hạn, ông không còn khả năng nói lên một câu nào trọn vẹn nữa. Nếu không ai giúp tôi chết , tôi sẽ tự làm. . Ông ta bắt đầu cắn rứt thịt chính mình, bất cứ đau mà miệng có thể với tới. Không chút do dự hay nao núng, bởi vì ông có thể cảm giác sự đau đớn nữa.....Các nhà nghiên cứu phải can thiệp, trói chặt ông ta lại rồi lôi ra khỏi căn phòng, ngăn không cho ông ấy chết.

Sau một vài tiếng, ông ta không còn chống cự nữa. Ông nằm ngửa, hướng đôi mắt mù lòa vẻ như nhìn đăm đăm lên trần của căn phòng, nhìn một cách vô thần trong khi nước mắt từ từ chảy dàn dụa trên khuôn mặt. Hai ngày liên tục, mọi người phải truyền nước cho ông vì ông không ngừng khóc......

Và đến một ngày , ông chậm rãi quay đầu mình về một phía của chiếc giường, thì thầm những lời yếu ớt :

''Tôi đã nói chuyện với Chúa , và Ngài đã bỏ rơi chúng ta rồi''

Sau đó ông lão trút hơi thở cuối cùng. Nguyên nhân chết không cụ thể.


Nguồn: Voz




Câu chuyện thứ 10: Liếm bàn tay


Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà, cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm.....

Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......

Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.....

Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :

Con người cũng biết liếm tay đấy......


Nguồn: Voz


Câu chuyện thứ 11: Rotten Girl, Grotesque Romance (Vocaloid)


Dịch tạm: Cô gái sa đọa và tình yêu kì cục

Rotten Girl, Grotesque Romance (Stalker) (ロッテンガールグロテスクロマンス【ストーカー】)là một bài hát được hát bởi Vocaloid 01 Hatsune Miku. Người ta xếp nó vào loại Vocaloid horror bởi bản chất kinh dị của câu chuyện đằng sau nó.


Hình ảnh trong bài hát:



Ở một khoảng thời gian, có một vụ giết người bí ẩn đã xảy ra ở Tokyo, Nhật Bản. Vụ án chưa bao giờ được truyền hình công khai, e sợ rằng nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới công chúng; tuy nhiên, có một bản báo cáo được đưa tới một thành viên giới truyền thông bằng cách đút lót một cảnh sát có mặt trong vụ án.

Một vụ giết người đang diễn ra ở <Địa điểm đã được thay đổi> mà trong đó thi thể của những nạn nhân đã hoàn toàn mất tích. Có khá nhiều đầu mối chỉ rõ rằng một vài hành tung bí ẩn có liên quan. Ví dụ như vụ của nạn nhân , một thanh niên 20 tuổi yêu mèo. Trong nhà anh ta là ba bưu phẩm chứa những con mèo đã bị cắt ra thành nhiều phần. Thứ này cho biết rằng hung thủ có quen biết với nạn nhân. Anh ta cũng có hứa hôn với , người đã bị sát hại ba ngày trước. Phần trên của cơ thể và cái đầu cũng đã được tìm thấy trong nhà anh ta, và họ không nghi ngờ rằng hôn phu của cô là thủ phạm. Dấu máu của cô dẫn tới một hộp quà đã được gửi cho nạn nhân. Tuy nhiên, lần này, địa chỉ của của người gửi, cứ như để cho cảnh sát biết rằng đã có một kẻ bám đuôi theo dõi anh ta. Chúng tôi bất ngờ đột kích căn nhà ở địa chỉ đó. Một căn nhà đầy những vật dụng ngỡ tưởng chỉ có trong ác mộng. Không khí u tối, buồn thảm với những tấm thảm dính máu và những bước tường tróc sơn, nhưng đó không phải tất cả. Có máu khô ở mọi nơi, trần nhà, sàn nhà, những bức tường, đồ nội thất. Cứ như là ai đó đang điều hành một lò mổ trong chính căn nhà của họ. Có vô số vật dụng sắc nhọn treo trên tường như đồ của bác sĩ phẫu thuật, có cả dao mổ, máy khoan cưa xương và những đồ vật khác. Đặc biệt nhất là, có một bức tường, treo đầy những ảnh của nạn nhân đang làm việc thường ngày mà không biết đang có người theo dõi mình. Giữa bức tường là một tấm màn cửa màu đỏ. Khi kéo ra, thấy vô số những cái hộp chứa chân tay bị cắt rời và cả xác người; trong đó có cả của nạn nhân. Tên sát nhân vẫn đang chạy trốn.

Thành viên của giới truyền thông đó nghĩ rằng để truyền bá tin này thì nên làm một bài hát Vocaloid horror từ góc nhìn của hung thủ là thích hợp nhất

Bài hát


Rotten Girl, Grosteque Romance có một ảnh hưởng kì lạ đối với người xem nó. Dựa trên những phiên bản của video và những tấm ảnh kẻm theo. Trong một phiên bản cụ thể, nó hiện một hình ảnh của Miku và bức tường đầy những tấm ảnh, mặc một bộ váy đỏ khá đơn giản, một cái lưỡi xâu khuyên thè ra và làn da nhợt nhạt. Thứ đáng chú ý nhất của cô lại là đôi mắt, một đôi mắt như của một người chết, đờ đẫn và vô cảm, đồng thời cũng rất to (Hình ảnh phản chiếu của yandere, một thuật ngữ anime chỉ một người yêu đến điên cuồng).


Video:


Bài hát bao gồm rất nhiều âm thanh đa dạng mang sắc thái ghê rợn và dồn dập. Lời bài hát được viết dưới góc nhìn của sát thủ, mô tả rất kĩ những lần bám đuôi và sự ngưỡng mộ của cô ta với đối tượng. Phần đáng sợ nhất là trước đoạn điệp khúc, âm thanh của nhạc khí bỗng biến mất và những lời tiếp theo được hát cứ như là qua một cái radio.

Ở cuối đoạn, có tiếng gót giầy vang lên, cùng với tiếng kim loại đổ vỡ. Âm thanh đó ngày một to hơn, nhanh hơn, cứ như là hung thủ đang đi rất dồn dập, cho tới khi khúc nhạc trở lại cho đoạn điệp khúc.

Ai nghe lần đầu mà yếu tim thì cẩn thận nhé


Video fanmade, mô tả chi tiết cách giết của hung thủ:



Lời dịch bài hát:

Người dịch: Katanagi_Azusa
Nguồn:http://creepypasta.wikia.com/wiki/Rotten_Girl,_Grotesque_Romance?
Lãng Tử Bụi Đời
Lãng Tử Bụi Đời

Total posts : 3

Back to top Go down

[News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013 Empty Re: [News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013

Post by Lãng Tử Bụi Đời Sun Nov 09, 2014 3:42 am

Câu chuyện thứ 12: Thí nghiệm 15 ngày ko ngủ của người Nga


Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp khí gas trên vẫn duy trì ở tỷ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể dùng để nằm ), hệ thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì sự sống.
Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2

5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi về việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn thành thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người họ liên tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ thống camera ngầm.....Câu chuyện tán gẫn của 5 người thường là những gì họ trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh.....và khi chạm mốc ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm

Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm, và những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những chiếc Microphone - thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều - nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ họ sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng của khí gas

Ngày thứ 9.....một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền, mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra đươc chỉ còn là những tiếng ú ớ vô nghĩa ..... có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? các nhà quan sát nghĩ..... Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại - những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc Mic, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét....

Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt...cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt..

3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng giờ những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không...Vì không thể nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy 5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh.....

Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm vẫn được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính một
chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ.....

Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ), thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống, dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống thực vật. Một người nói :

''Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức''

Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản :

''Chúng tôi không muốn được tự do nữa....''

Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu tư cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra môt ý kiến nào để giải thích, họ đã quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.
Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng, tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa, binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức tưởng tượng của họ

4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là họ còn sống ?

Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không ăn chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương trên đầu ngón tay gầy guộc...

Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người các binh sĩ nói với nhau.
Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc lộ cả những gân máu đỏ.......Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp...

Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những con người này ra khỏi căn phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không....Nhưng binh lính liền từ chối quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong căn phòng, trog thứ khí gas đó....Vũ lực được áp dụng....4 cá nhân đó phản ứng một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự cưỡng chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người lính thì bị giựt đứt tinh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo này.... Trong lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên tục. Viên y tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá thể còn lại, nhưng dường như vô vọng...Dù đã bị tiêm một lượng an thần gấp 10 lần ngưỡng người thường có thể chịu được, như họ vẫn kháng cự như những con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ và người lính.....Họ không ngừng gào thét:

''NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI.....''

Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, họ ngay lập tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu.....trong khi vẫn không ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó...

Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật, và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí gas kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu cầu phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6 giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua... Một y tá, viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần......
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa cây bút và mẩu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:

''MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI''

Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà đươc xem như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí nghiệm..... Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ có một câu trả lời duy nhất :

''Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc.... ''

Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang .....

Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu súng ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước ra khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy nhất còn lại, cất tiếng hỏi:

''MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết... !!!''

Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:

''Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư ?? Bọn ta cũng chính là các người, là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây từ tận cùng tâm trí thú vật của các người ....

Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên của màn êm, thứ mà không bao giờ có''

Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu.....với một phát vào giữa ngực

Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng :

''Gần....tự do....rồi''

Nguồn: Voz




Câu chuyện thứ 13: Slender Man


Việt Nam mình có ông Kẹ, ông Ba Bị thì bên trời tây cũng có một quái nhân giống như thế, tên là Slender Man là một sinh vật hoặc là với các đặc điểm và khả năng kì dị. Slender Man lần đầu tiên được đề cập trong diễn đàn Something Awful Forum's Create Paranormal Images. Slender Man thường xuất hiện như là một người cao lớn trong bộ đồ vest màu đen hoặc màu xám, cà vạt màu đỏ hoặc đen và mặc áo sơ mi trắng, không có mắt, miệng, hoặc xác định rõ ràng trên khuôn mặt.

Nó không có tóc, và thường có tay không bình thường. Slenderman thường được mô tả trong hình ảnh và văn học là từ 1m8 đến gần 3m tùy thuộc vào tình hình, trong một số đoạn phim quay lại thì dường như nó cao khoảng 1m8 đến 2m. Do tính chất không chính xác của nó, và sự khác biệt giữa những chứng cứ đã được ghi lại, vẫn chưa có ai đủ khả năng chứng minh sự tồn tại của nó.

Khả năng của Slender Man


Slender man được tả rằng có khả năng căn bản bao gồm tàng hình để chọn đối tượng, thường là người trưởng thành, chúng có khả năng thay đổi chiều cao và hình dạng cơ thể, khả năng để biến cánh tay thành xúc tu, và khả năng để mọc lên những xúc tu phụ để sử dụng như vũ khí bổ sung hoặc chân (hoặc chỉ đơn giản là để truyền nỗi sợ hãi thành con mồi của nó). Nhiều nhân chứng nói rằng nó có thể kiểm soát tâm trí của con người. Slender Man cũng có kết nối với trẻ em, với nhiều những câu chuyện ban đầu xoay quanh về việc những đứa trẻ bị biến mất hoặc rõ ràng hơn là Slender Man được nhìn thấy trong các bức ảnh với trẻ em.


Slender man cao hơn một cánh cửa 2m:



Slender man trong thần thoại và văn hóa


Slender man không có lịch sử chính xác được xác định, tuy nhiên một số người cho rằng đã thấy Slenderman được gọi là Der Ritter và Der Grossman trong những quyển sách từ thế kỉ 15 ở Đức và trước đây, nơi mà nó đã ăn mặc của một con số hiệp sĩ hoàng gia. Những câu chuyện cổ tích và thần thoại Đức cũng sử dụng của các sinh vật như những câu chuyện cảnh báo cho trẻ em.


Slender man đã xuất hiện từ rất lâu:


Nhiều hình ảnh từ đầu những năm 1900 đã được báo cáo về Slender man, báo cáo từ thời gian này xuất hiện nhiều ở Mỹ, Anh, và Nga, và những vụ mất tích trẻ em cũng tăng lên đột biến.

Ta có thể thấy Slender man có những đặc tính như sau:


  • Slenderman sẽ tìm tới những nạn nhân mà không có lí do.
  • Sau đó nó sẽ liên lạc với nạn nhân, nếu nạn nhân là một đứa trẻ, nó sẽ tỏ ra thân thiện
  • Những nạn nhân là người lớn đều có một đặc điểm chung: họ đã trải qua một thảm kịch khủng khiếp trong cuộc sống của họ, thậm chí thảm kịch được thực hiện bởi Slenderman.
  • Nếu nạn nhân là một người lớn, nó sẽ lén lút đi theo nạn nhân trong thời gian dài và gây ra bệnh Slender, triệu chứng là hoang tưởng, chảy máu mũi, ác mộng, ảo giác xuất hiện và nhiều triệu chứng khác nguy hiểm.Cuối cùng, nó sẽ bắt cóc nạn nhân vào rừng gần đó, nơi họ sẽ bị giết.



Có vẻ như Slender man khá yêu trẻ con:

Một Slender man rình rập nạn nhân của mình:

Slender Man xuất hiện ngay ngưỡng cửa một nạn nhân:



Vào cuối những năm 1990, công nghệ sáng tỏ hơn về các sinh vật thông qua việc sử dụng của máy ảnh và máy quay phổ biến. Slenderman được ghi lại và chụp ảnh rình rập nạn nhân tiềm năng nhiều lần.

Trong cuối những năm 2000 đến đầu những năm 2010, một vài cá nhân ghi lại những vụ rình rập lúc nó diễn ra và các vụ tấn công của chính mình mình và bạn bè của họ. Những tài khoản này video có tên mã là Marble Hornet, EverymanHYBRID., DarkHarvest00, MLAndersen0, và TribeTwelve.


Bonus:


Người dịch:hero#50504




Câu chuyện thứ 14: Những Mẩu Giấy



Mọi chuyện bắt đầu khi tôi tìm thấy mẩu giấy đó .Tôi tìm thấy nó ở dưới đáy 1 trong những cái hộp chuyển nhà của tôi , nó có dòng chữ : XIN CHÀO , LÀM ƠN TRẢ LỜI!

Tôi không biết mảnh giấy này đã nằm ở đây được bao lâu nữa vì tôi đã để quên cái hộp dưới tầng hầm kể từ khi tôi mới chuyển đến . Tôi bỏ qua nó , coi như không có chuyện gì xảy ra cho đến buổi sáng hôm sau , khi tôi mở cái máy làm cafe của mình thì ở bên trong có 1 tờ giấy ướt có dòng chữ : LÀM ƠN TRẢ LỜI , CỨU TÔI VỚI! Lúc đó , tôi vẫn nghĩ đó chỉ là 1 trò đùa của 1 trong đám bạn của tôi bởi vì ms chỉ lúc trước khi pha cafe tôi không thấy gì trong đó cả .

Nhưng sau đó tôi bắt đầu tìm thấy nhiều mẩu giấy , dưới miếng di chuột , dưới bàn máy tính ,ở trong cuộn giấy vệ sinh , dưới cái đầu DVD .... ở những chỗ mà sẽ không ai nghĩ đến , ở những chỗ mà sẽ không ai tìm kiếm cả và sẽ rất ngu ngốc khi để lại 1 thông điệp ở những chỗ đó . Nhưng chúng vẫn liên tục xuất hiện , chỉ vs 1 nội dung lặp đi lặp lại : Cầu xin tôi cứu giúp .

Cho đến 1 ngày , tôi ngán ngẩm vs trò đùa này và quyết định viết lại vào phía sau 1 mẩu giấy được đặt trong máy giặt của tôi : Xin chào , tôi đang trả lời bạn đây , xin hãy giải thích tình huống của bạn ? Tôi đặt mẩu giấy vào máy giặt và đi vào phòng vệ sinh . Ngay khi bước ra tôi lập tức nhận thấy tôi đã có thư trả lời ở trên bàn phòng khách . Nó viết : CẢM ƠN , TÔI ĐANG BỊ GIAM GIỮ! . Tôi tiếp tục ghi vào đằng sau tờ giấy: Anh bị giam giữ ở đâu ? Làm sao anh có thể liên tục gửi giấy cho tôi ? Chần chừ 1 lúc tôi quyết định đặt nó đằng sau di-văng và núp ở sau cánh cửa chờ xem ai sẽ xuất hiện . Tôi ngồi chờ như 1 thằng ngốc trong 3 tiếng đồng hồ nhưng không có ai xuất hiện và trong suốt ngày hôm đó tôi không nhận được mẩu giấy nào khác nữa .

Ngày hôm sau , khi tôi kiểm tra hòm thư , tờ giấy lại xuất hiện: TÔI BỊ KẸT Ở CHIỀU KHÔNG GIAN 2D Ở DƯỚI ANH . Tôi bực mình ghi viết vào tờ giấy : Cho dù là ai đi nữa thì trò đùa này éo hay chút nào cả , để tao yên!

Ngày hôm sau , tôi nghiên cứu về the second Dimension(chiều không gian 2D) mà tớ giấy nhắc đến . Tôi đọc được những dòng sau : Chiều không gian thứ nhất là 1 điểm được xác định trong vũ trụ . Chiều không gian thứ 2 ( dòng này được gạch chân ) là những thứ có chiều cao và rộng trong khi không gian thứ 3 có thêm chiều dài .Chiều không gian thứ 4 có thêm thời gian và thứ 5 là quá khứ : là những thời điểm đã từng xảy ra trôi nổi trong dòng thời gian . Tôi ngẫm nghĩ và ghi vào mẩu giấy : Sao anh có thể đọc được mảnh giấy này nếu anh ở chiều không gian thứ 2 ? thậm chí anh còn không tồn tại rồi để nó vào trong ngắn kéo .

Câu trả lời của tôi đến vào sáng hôm sau , khi tôi đang chuẩn bị tắm : CHỮ VIẾT LÀ 2D .KHẲ NĂNG NHÌN LÀ 2D . 2 THỨ THUỘC VỀ 2D CÓ THỂ SỬ DỤNG ĐƯỢC.

Nhưng chừng đó thông tin là chưa đủ để tôi có thể giúp được anh ta - cho dù đó có là ai hay cái gì đi chăng nữa . Tôi viết tiếp : Làm thế nào để tôi giúp được anh vào mẩu giấy vào xả nó xuống toilet .

LÀM CHO TÔI THÀNH 3D! thông điệp tiếp theo được tôi đón nhận ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra . Làm thế quái nào tớ giấy lại ở trong 1 thanh sô cô la chưa bóc ra được ? Nhưng tôi tự nhủ chắc có lẽ chỉ là 1 chương trình TV thực tế , đến phút cuối sẽ xuất hiện camera và bọn họ sẽ cười vào mặt mình . Tôi chỉ ghi lại: BẰNG CÁCH NÀO??? . Tôi vẫn nhớ chỗ tôi để mảnh giấy bởi vì sau đó 1 thời gian dài tôi không nhận được thứ gì khác nữa . Tôi để nó bên trong vết rạn của cái tủ gương = gỗ của tôi và sau đó nửa năm , tôi không còn nhận được thông điệp nào nữa .

1 buổi sáng nọ , chuẩn bị đi làm , tôi vào phòng và chỉn chu quần áo trong gương , vẫn chính cái gương đó mặc dù bây h tôi đã chuyển nó sang hướng đối diện . Bỗng tôi để ý thấy 1 vật gì vuông vuông ở trên tường khi nhìn vào gương , quay lưng lại nhìn bức tường tôi rất kinh ngạc khi không thấy gì , quay vào gương thì vẫn thấy . Tôi kéo từ từ cái tủ gương lại gần , cho đến khi tôi có thể nhìn vào gương và đọc đước mẩu giấy qua vai tôi : LÀM CHO MÀY THÀNH 2D!!!

Tôi kinh hoàng biến ngay khỏi ngôi nhà . Sau 1 tuần ở nhờ nhà bạn gái tôi vứt bỏ tấm gương , cái máy làm cafe , cái tủ , tất cả mọi thứ . Tôi vẫn thường hoảng sợ khi thấy bất kì mẩu giấy nào đó trên sàn nhà hoặc trong quần áo . Tôi vẫn sợ hãi là 1 ngày nào đó tôi mở 1 quyển sách ra và lại thấy những thông điệp khủng khiếp đang ám ảnh tôi .

Nguồn: Voz




Câu chuyện thứ 15: That’s It



Vấn nạn mà 1 số giới trẻ ngày nay gặp phải

Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nhìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, “Thế đó”

Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những “người bạn” để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.

Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. “Thế đó”


Người dịch: bukune
Nguồn:http://www.creepypasta.com/thats-it/#.UMRejeSZbaE





Câu chuyện thứ 16: Khách ở trọ nhà chúng tôi - Guess In our house



Tôi yêu cái cách mà ông nội thường giữ tôi bên cạnh. Vào ngày mà mẹ không có ở bên, ông thường ở cùng để an ủi tôi. Tôi ngồi vào lòng ông, kể câu chuyện về những ngày của tôi, và tôi cảm giác như mình chẳng bao giờ cô đơn. Mặc dù trong nhà chúng tôi gần như trống trải khi mẹ đi làm, và tôi cứ nói chuyện và ngồi với ông trong khi ông đắm mình trên chiếc ghế đá, chúng tôi thường có những vị khách ở mỗi phòng trong căn nhà.

Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào cuốn kỉ yếu.

Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn. Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn hay vô tình làm ngã cô ấy.

Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách. Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng và kể ngày mới của tôi.

Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!... hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “

Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới về.


Người dịch: Icy V





Câu chuyện thứ 17: Quá khứ ám ảnh - My haunting past



Câu chuyện về người mẹ và đứa con gái


Quá khứ ám ảnh

Tôi luôn có vấn đề khó ngủ về đêm. Những tiếng ồn đã làm phiền cả đời tôi. Tôi nhận ra rằng mình có thể nghe được những âm thanh nhạy cảm, nghe được mọi âm thanh nền. Họ chẳng thể làm gì được; chỉ những lời khuyên rõ ràng về các kĩ năng để giải quyết vấn đề. Nhưng mà tôi thì chưa bao giờ thử những cách đó. Đeo tai nghe, nghe nhạc vào mỗi tối như là trị liệu. chẳng cái nào hiệu quả hết. Mặt khác nó còn làm mọi thứ tệ hơn. Làm cho cô ấy càng ngày càng tuyệt vọng.

Tôi nghe được tiếng cô ấy rõ nhất vào ban đêm. Không ai khác có thể nghe được. Nhưng tại sao cô ấy chỉ nói với mình tôi? Lúc nào cũng có một cảm giác như có một xác chết đang nằm đó mỗi tối trong sự im lặng chết người, khi mà cô ấy đến, và khi tôi nghe được tiếng cô ấy lần nữa. Cô ấy thường đợi cho đến khi tôi ngủ thiếp đi, rồi tôi lại giật mình tỉnh dậy bởi các giác quan của mình và sợ hãi vì âm thanh của cô ấy.

Hầu như lần nào bắt đầu cũng là tiếng khóc thin thít. Cô ấy nói với tôi rằng “ Con muốn kết thúc. “ và tôi biết cô ấy càng ngày càng làm tôi có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo qua đôi tai mình. Tôi có thể cảm nhận cô ấy nằm cạnh tôi ngay phía tối của chiếc giường và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi lúc cô ấy thì thầm vào tai tôi mấy câu như là “ là con đây mà “. Cô ấy đang chơi đùa với tôi, giống như một con mèo làm với một con côn trùng nhỏ bé trước khi giết nó. Chỉ khác là tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy, nhưng mà dần cảm giác như cô ta trở nên thật hơn.

Bác sĩ bảo rằng tôi đã trải qua triệu chứng tâm thần phân liệt. tôi đã dùng thuốc trong một thời gian dài nhưng mà vẫn không hiệu quả. Nó chỉ làm tôi cảm thấy vô dụng hơn. Thật là khó khăn cho một cô gái trẻ như tôi để mà đối mặt với chuyện này. Ít ra thì hiện tại tôi cũng có thể chấp nhận rằng cô ta không có thật. Chẳng qua chỉ là trong đầu tôi nên không việc gì phải sợ hãi. Cho đến tối hôm qua…

Tối qua sự hiện diện của cô ấy thật hơn bao giờ khác. Tôi có thể nghe cô ấy thì thầm, cảm thấy luồng khí bên cổ và thậm chí là ngửi được hơi thở của cô ấy, nó quá thật đi. Tôi rất sợ hãi và lập tức chạy khỏi cái bóng tối của căn nhà và vào phòng ngủ của mẹ tôi vì tôi biết ở cạnh bà tôi sẽ cảm thấy an tâm. Giờ tôi đã lớn, tôi biết rằng bà luôn hy vọng rằng tôi có thể vượt qua cái giai đoạn này, mặc dù tôi chỉ ngừng sợ hãi khi mà nó chỉ làm mẹ buồn hơn, và tôi không muốn bà phải thất vọng về tôi lần nào nữa. Mẹ là tất cả những gì tôi có. Nếu tôi có lựa chọn thì tôi sẽ ở cạnh bà mỗi tối.

Tôi biết rằng mẹ đã bị tôi đánh thức, chắc là bà còn buồn hơn tôi vì bà tưởng rằng thuốc men và trị liệu sẽ giúp được đứa con gái của mình. Nhưng mà vô ích; Tôi đã nói dối lần này để làm bà vui hơn và để bà được ngủ trong yên bình. Tôi cuộn người lại và bắt đầu khóc thầm. Mẹ tôi nhìn thấy âm thanh khó chịu mà tôi đang làm, và bắt đầu trằn trọc dưới tấm mềnh và tôi thì thầm vào tai mẹ… “ là con đây mà, “ bà lập tức ngồi dậy, nhìn rất căng thẳng. trong bóng tối tôi thấy bà với tới chiếc điện thoại và bắt đầu gọi. Tôi thấy tên hiển thị trên màn hình là bác sĩ.

“ Âm thanh mà tôi từng nghe, “ bà nói. “ Nó đã trở lại…”


Người dịch: Icy V





Câu chuyện thứ 18: Gõ cửa - Knock



Bạn đang nằm trên giường trong giấc ngủ sâu, đến khi bạn nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa sổ. Bạn thức giấc, nghĩ rằng đó chỉ là âm thanh do bạn tưởng tượng ra, cho đến khi bạn lại nghe tiếng gõ lần nữa. Trằn trọc, bạn nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi rằng ai mà với tới cửa sổ tầng 2 chứ. Sau vài phút im ắng, bạn cho rằng đó chỉ là vài đứa trẻ hàng xóm chọi đá vào cửa số nhà bạn chỉ để làm bạn sợ, hay chỉ làm phiền bạn. Bạn lại tiếp tục nằm xuống giường và kê đầu trên chiếc gối. Ngay khi mà bạn nhắm mắt, hy vọng rằng sẽ lại chìm vào giấc ngủ, bạn lại nghe được tiếng gõ cửa.

Bị làm phiền, bạn ngồi dậy lập tức và liếc nhìn vào khung cửa sổ, mong rằng thấy được viên đá nào đó sẽ va vào tấm kính cửa. đó là khi bạn nghe được tiếng gõ một lần nữa. Ngoại trừ lần này, bạn nhận ra rằng nó không phải từ chiếc cửa sổ. Bàng hoàng, bạn ngồi dậy khỏi giường và đi đến cánh cửa. Mở cửa ra, thứ duy nhất bạn thấy là không có gì. Càng lúc tiếng gõ càng to hơn, rõ hơn dưới lầu. Lúc này, bạn đã hoàn toàn tỉnh giấc ngủ và bối rối, run sợ với những gì xảy ra nửa đêm.

Bạn đi đến dưới lầu và kiểm tra mọi cửa sổ và chỉ tốn sức vì chẳng có gì ở đó. Sau khi chờ khoảng 10 phút đến khi bạn nghe được một tiếng gõ nửa, bạn quay lại lên lầu và cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ. Khi mà đến căn phòng của mình, bạn thấy cửa sổ đã mở ra, cho làn gió lạnh lùa vào căn phòng. Bạn chết đứng, tự hỏi rằng chuyện quái gì đang xảy ra, làm sao mà cửa sổ lại mở, cho đến khi bạn nghe tiếng gõ cuối cùng, tiếng gõ nhẹ trên bức tường ngay sau lưng bạn.

Bạn quay lưng lại, và đối mặt với tôi…


Người dịch: Icy V




Câu chuyện thứ 19: Túi áo - Pocket




Bạn đang đi trên con đường gần đến công viên. Trời đã tối, lạnh và ghê rợn. Mặt trăng gần như bị che khuất bởi làn mây trắng như khói, tạo ra một vẻ huyền ảo. Gió thổi mạnh về phía bạn, phía dưới của rãnh áo khoác bạn đang vỗ vào nhau. Tệ nhất là bạn chẳng thể nhớ gì về lý do tại sao bạn lại đi ra đường vào lúc tối khuya như thế này! Bạn bỗng dưng bước ra ngoài cửa đi dạo, và quyết định rằng bạn phải có lý do nào đó. Và chiếc áo khoác này cũng mới toanh. Bạn chẳng nhớ rằng mình sao lại mặc chiếc áo khoác như thế này, vâng gần gũi đến khó tin.

Linh tính bảo rằng bạn phải tiếp tục đi, bạn ra ngoài chẳng vì lý do nào, nếu như bạn có thì đã nhớ 10 phút trước rồi. Bạn hào hứng với chiếc áo khoác này, bởi vì bạn luôn hứng thú với mọi thứ trong túi áo. Tiền, bức thư cũ hay những bức vẽ, những thứ mất lâu lắm rồi, kể ra thì không xuể. Trong lúc đi, bạn cảm thấy có cái gì đó nặng nặng ở túi áo bên, bạn quyết định chừa lại cho lúc sau.

Khi mà bạn quyết định mở túi áo, một mùi khó chịu bay ra. Bạn nhăn nhó vì mùi thối rữa của nó. Mùi giống như có con gì đó chết, và những ký ức. Bạn làm gương mặt khó coi và run rẩy đưa tay vào túi áo.
Eugh! Có gì đó kinh tởm, dính dính ở đây! Bạn không thể nhìn xuống để xem nó là cái gì, gần như là dính vào hai bên của cái túi, dính rất chặt. Trong đó có cái gì đó giống như là nước mà nhớp nháp, làm dính lên da tay! Bạn nhanh chóng rút tay ra, cái chất ấy trượt khỏi tay bạn. Cảm thấy ghê tởm, giống như là, rau câu hay một loại nước nào đó để lại sau khi được đun nấu. Hay là bã kẹo chewing gum, bị dính vào đó. Chắc chắn là vậy rồi, bạn nghĩ thầm. Bạn có một bã chewing gum dính ở đó, không suy nghĩ nữa.

Bạn tiếp tục đi, nhưng mà tính tò mò lại làm bạn phải thò tay vào lần nữa, chậm rãi. Bạn hít một hơi thật sâu và đưa tay vào. Cảm giác vẫn giống lần trước, nhưng mà bạn thọc sâu vào nữa, bạn, bạn thấy cái gì đó lành lạnh, không phủ nhận nữa. Bạn đưa tay vào sâu hơn, gần với cái vật thể đó. Bạn cảm thấy, cái gì đó hình cầu, chắc chắn là hình cầu, nhớp nháp, giống như bọt biển. Bạn có thể ngay lập tức biết rằng đó có thể là gì, cái mà gây ra mùi thối rửa. Bạn cảm nhận 1 hồi, một trái banh? 1 trái cà chua? Nho? Không, tất cả đều không phải…

… Bỗng dưng, bạn không thể cưỡng lại được, nhận ra một nụ cười lan tỏa trên gương mặt. Tất cả đều sáng tỏ rồi. bạn nhớ được tại sao bạn ra ngoài vào giờ này, và chiếc áo khoác từ đâu đến. Ồ cái cách mà con bé đá! Ồ cái cách mà con bé đá và la hét, van xin! Vâng việc đơn giản là chỉ cần bịt kín miệng con bé lại, và cầm con dao. Ồ, con bé thật là khó nhằn! Nhưng mà không sao bạn đã làm được! Sau một hồi dằng co, bạn đã có đôi mắt của cô bé! Một món đồ lưu niệm tuyệt hảo nữa của nạn nhân để bỏ vào túi áo khoác, để nhìn mọi lúc. Ồ thật là vui! Lần này sẽ là gì đây? Ah phải rồi, lưỡi, bạn đi ra ngoài để tìm một cái lưỡi tươi sống cho riêng mình…


Người dịch: Icy V




Câu chuyện thứ 20: You



Lần tới bạn vào thư viện, phải chắc chắn rằng bạn để mắt đến một cuốn sách. Không có cuốn nào như nó đâu, và không hề có bản sao nào hết. Nó có thể nằm ở bất cứ đâu trong thư viện. nó có thể nằm bất cứ đâu ở bất cứ kệ nào, bàn nào, hoặc nằm trên tay của người nào đó. Bìa sách được làm từ vải, và có tựa đề là “ YOU “.

Một khi bạn tìm ra quyển sách, đừng mở nó. Đến ngay chỗ thủ thư và mượn nó. Người thủ thư sẽ nhìn bạn với ánh mắt lạ kì và nói “Ơ… quyển sách đó…”.

Đem nó về nhà. Bạn có thể tò mò mở cuốn sách, nhưng mà đừng làm. Lúc nửa đêm, đi vào phòng, sách cầm trên tay, và đóng cửa lại chui vào tủ quần áo. Chắc chắn rằng mọi thứ bạn thấy chỉ là bóng tối, và âm thanh bạn nghe được chính là tiếng tim đập của mình.

Mở quyển sách ra. Quyển sách chứa đựng mọi thứ về quá khứ, hiện tại, và tương lai của bạn. Khi bạn lật từng trang sách, đi từ những sự kiện quá khứ, và dừng ngay khi bạn đến sự kiện hiện tại. Bạn sẽ biết rằng khi nào cần dừng, bạn sẽ thấy mình đang ngồi trong tủ và đọc quyển sách này.

Trước khi bạn lật đến để đọc các sự kiện tương lai, hãy nghĩ rõ ràng khi mà bạn THẬT SỰ muốn biết về tương lai mình.

Nếu bạn quyết định không đọc nữa, đóng nó lại, bỏ nó ở cái tủ đặt trên sàn nhà trong phòng của bạn, và bỏ đi. Nhớ là phải NẰM trong cái tủ đồ của bạn. Bạn sẽ thấy rằng sáng hôm sau quyển sách sẽ biến mất.

Nếu bạn quyết định đọc tiếp, và bắt đầu lật trang giấy tiếp của quyển sách. Quan trọng là bạn KHÔNG ĐƯỢC hét lên khi mà bạn đọc được cái chết của mình. Đừng rời mắt khỏi quyển sách khi mà bạn thấy mình bị kéo sâu vào bóng tối nơi mà bạn đang ngồi, chính là cái tủ quần áo. Không được nháy mắt khi mà bạn bị xé ra từng mảnh bởi một con thú đói khát, quyển sách nhuốm máu nằm cạnh sàn nơi mà chân tay bạn bị cắt đứt. Đừng sợ hãi khi mà bạn cảm nhận được bàn tay của con quỉ dữ đang ở trên vai bạn…


Người dịch: Icy V




Câu chuyện thứ 21: I Told You To Smile



Hôm đó là ngày 2 tháng 1, 2:04 sáng. Tôi thức dậy bởi tiếng gõ cửa. mỗi 3 giây 1 lần gõ. Tôi ngồi dậy và bước ra cầu thang đi xuống. Càng đi xuống tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, giống tiếng tim đập hơn là gõ cửa. Khi tôi đến ngay cánh cửa, tiếng gõ dừng lại, tôi nhìn ra ngoài và chẳng có ai ở đó.

Tôi trở về phòng và nằm lên giường, suy nghĩ chắc chỉ là một trò chơi khăm của bọn con nít. 4:21 sáng tôi thức dậy bởi tiếng đóng cửa. Tôi nhảy dựng lên, sợ hãi. Nhìn qua cửa sổ lạnh buốt tôi tìm thấy dòng chữ Cười đi viết ngay ở đó. Tôi lấy cái điện thoại kế bên, chuẩn bị gọi 911, và chỉ nghe được dòng chữ nói là Ta kêu ngươi cười đi mà . Tôi đã khóc và bỏ chạy thục mạng ra ngoài.

Ngay khi tôi chạy ra ngoài và gõ cửa nhà hàng xóm đối diện đường bên kia. Họ đã đưa tôi vào và giữ tôi trong khi tôi khóc sướt mướt. Họ gọi cảnh sát. Đúng 5:42, cảnh sát đến nhà hàng xóm và sau khi đã khám xét nhà tôi kĩ càng. Họ nói rằng chẳng có bằng chứng nào nói là có người đột nhập vào nhà tôi ngoài tôi. Dòng chữ trên cửa sổ đã biến mất, cũng như là trên cái điện thoại. Họ bảo tôi rằng hãy ngủ đi và khuyên tôi hãy đi khám bác sĩ về căng thẳng và suy nhược thần kinh. Chết tiệt. Tôi biết điều xảy ra với mình là sự thật.

Tối hôm sau, sau khi ở lại một ngày tại nhà hàng xóm, tôi quay trở về nhà. Tôi lên phòng ngủ và đặt một cái camera. Nó hướng thẳng đến cái cửa phòng ngủ. Tôi đặt chế độ quay và đi ngủ. May thay, tôi ngủ ngon giấc suốt đêm. Tuy nhiên, khi mà tôi xem lại đoạn băng, Tôi không thể nào tin vào mắt mình.

3 giờ sáng, có một thứ gì đó trồi lên từ dưới giường ngủ của tôi. là một người đàn ông trần truồng, gầy còm. anh ta đứng dậy và nhìn tôi ngủ trên giường. anh ấy cứ đứng như vậy gần như hàng giờ, không cử động. Và anh ta bắt đầu di chuyển. anh ta đi đến chiếc camera đến khi mặt anh ta hoàng toàn nằm gọn trong tầm nhìn. anh ta hoàng toàn nhợt nhạt và mạch máu gân máu đều lồi lên trên đầu. đôi mắt thì hoàn toàn đen, với một nụ cười trên gương mặt. Anh ta nhìn vào cái camera trong vòng 2 tiếng đồng hồ, không nháy mắt, chỉ nghiêng đầu qua lại.

Sau khi 2 tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào chiếc camera đã qua, anh ta trở về và đi xuống giường tôi . Tôi trả qua đoạn băng đến đoạn mà chiếu tôi lúc thức giấc và bước đến cái camera. Video đã ngừng. Tôi chết lặng trong sợ hãi. Đoạn phim cho thấy anh ta chui xuống giường chứ không rời khỏi. Dù cho đó là cái gì, nó vẫn ở đó.


Người dịch: Icy V




Câu chuyện thứ 22: Alice, Human Sacrifice




Video:

Vụ án mạng kinh hoàng sau lời bài hát nhuộm máu....


Ngày xửa ngày xưa, có một giấc mơ, và dường như không ai biết ai đã mơ về nó. Nó quá bé nhỏ. Điều này làm nó lo sợ..."Ta không muốn biến mất, làm thế nào để mọi người sẽ luôn mơ về ta?" Nó nghĩ...Và cuối cùng, nó có một ý tưởng, "Ta sẽ khiến con người đến bên ta... Và chính chúng sẽ làm nên thế giới CỦA TA!"

Alice đầu tiên là một cô gái tàn bạo với mái tóc nâu cắt ngắn và chiếc váy màu đỏ. Cô sống trong rừng. Cô luôn cầm một thanh gươm trong tay, phá hủy mọi thứ cản đường. Cô luôn hủy diệt. Giết. Sát hại bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Cô nhanh chóng rơi vào thế giới của giấc mơ nhỏ. Một thế giới ngập chìm trong sự điên loạn vĩnh hằng. Cô ta trở nên phát điên, điều này làm giấc mơ nhỏ cảm thấy thỏa mãn. Lẽ ra không ai sẽ biết đến sự tồn tại của cô ta nhưng cô ta đã để lại một con đường máu khi đang bước trong rừng.

Alice thứ hai là một người đàn ông với mái tóc xanh biển. Anh ta rất được hâm mộ ở quê nhà với chất giọng tuyệt diệu. Tất cả đều muốn nghe anh hát. À không, hầu hết thôi. Giấc mơ nhỏ muốn có anh ta. Nhưng anh ta quá nổi tiếng, không như Alice đầu tiên. Nên lần này sẽ không dễ như lần trước. Anh ta tốt bụng nên sẽ không làm hại hay giết ai. Giấc mơ nhỏ từ bỏ ý định lôi anh ta vào thế giới của nó. Một ngày, anh ta đang hát cho một lễ hội, và một người điên lao tới và bắn vào đầu anh. Giấc mơ nhỏ nhanh chóng tước lấy linh hồn anh trước khi anh chết. Trong vài giây trước khi lìa đời, anh ta hóa điên. Rồi sau cái chết, anh ta nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Alice thứ ba là một cô gái với mái tóc dài màu xanh lá. Cô là nữ hoàng của một vương quốc. Giấc mơ nhỏ muốn có cô ta biết bao. Cô ta đã quyến rũ một số người và làm nên một vương quốc kì lạ và méo mó. Nữ hoàng cực kỳ sợ cái ngày mà mình sẽ chết. Cô ta bị ám ảnh bởi một giấc mơ điên cuồng và méo mó. Rồi mọi người nghĩ cô ta đã trở nên quá điên để làm nữ hoàng. Họ lật đổ bà nữ hoàng, làm cho ả còn điên hơn, :"Tại sao ta không thể làm nữ hoàng!" Cô ta điên tiết và chìm sâu trong sự điên loạn; ngày qua ngày, cô ả càng rời xa hiện thực. Cô ta chết không lâu sau đó và trở thành nạn nhân của giấc mơ nhỏ.

Alice cuối cùng, Alice thứ tư là một cặp sinh đôi. Cô chị bướng bỉnh và cậu em thông minh. Họ đã có một bữa tiệc trà dưới bóng cây hoa hồng trong "Khu rừng của giấc mơ nhỏ" trên đường đến một lâu đài. Trong bức thư mời họ có một cặp át cơ. Chẳng bao lâu sau họ bị lạc trong chốn đó, và cậu em hóa điên. Cậu ta giết chết chị mình và mãi mãi mắc kẹt trong khu rừng. "Khu rừng của giấc mơ nhỏ"

Cho tới giờ, vụ án Alice vẫn là một trong những vụ án kì lạ và chưa bao giờ được phá ở Nhật Bản. Từ 1999 đến 2005, đã có năm vụ án diễn ra. Lẽ ra chúng đã là năm vụ hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không có những tấm bài mà hung thủ để lại ở mỗi hiện trường vụ án. Hắn luôn để lại một tấm bài (Dao động từ giết người này đến giết người nọ) sau mỗi lần gây án ở địa điểm gây án, trên đó có chữ "Alice" được viết bởi máu của nạn nhân.
Người ta tìm thấy rất ít đầu mối ở mỗi hiện trường vụ án, và cuối cùng thì vụ án đã chìm vào quá khứ. Sau đây là chi tiết mỗi vụ.


Sasaki Megumi


Nạn nhân đầu tiên là Sasaki Megumi, cô 29 tuổi, là chủ một nhà hàng. Người quen của cô nói rằng cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, khá nóng nảy và miệng lưỡi sắc bén khi nói chuyện với nhân viên của cô ta. Khách hàng rất ưa chuộng đồ ăn của cô và sự tận tâm vào công việc. Ngoài nhà hàng, Megumi rất hòa đồng và thường đi tới các bữa tiệc.
Chính sau một bữa tiệc thường ngày đó mà cô mất tích. Khi cô quyết định đi bộ về nhà từ nhà bạn vì hai nhà chỉ cách nhau một dãy và vì cô đang quá say để lái xe. Mặc dù vài người đã đề nghị chở cô về nhà nhưng cô đều từ chối. Cô rời đi vào lúc 1 giờ sáng, và đó là lần cuối cùng mọi người thấy cô, còn sống.

Buổi sáng hôm sau, một cặp đôi trẻ đang đi dạo trong rừng, cách nhà của Megumi khoảng 1 dặm bỗng thấy một vũng máu lớn trên nền đất, tạo thành một con đường kì quặc. Tò mò, họ đi theo. Đến cuối con đường máu, họ thấy xác của Megumi. Cô đã bị xé ra làm nhiều mảnh, treo trên các cành cây xung quanh. Cặp đôi đó nhanh chóng gọi cảnh sát.

Cảnh sát tìm thấy tấm bài được đút trong miệng Megumi. Một quân J bích với chữ "Alice" viết trên đó. Không có bất cứ một dấu vân tay hay một mẩu DNA nào được tìm thấy. Chỉ có một bãi nôn trên nền đất, mà cô gái trong cặp đôi đã tìm ra xác đã thừa nhận rằng nó là của cô.


Yamane Akio


Yamane Akio là một ca sĩ không mấy nổi tiếng chưa bao giờ hát ở bất kì nơi đâu ngoài các quán bar. Bạn anh ta nói anh là một người đàn ông tốt bụng không bao giờ mắng mỏ hay la hét với ai ngoài sân khấu. Sau cái chết của anh ta, ban nhạc đã quá sốc tới mức không còn muốn tìm ca sĩ mới.
Akio biến mất từ căn hộ của mình vào ngày 11 tháng 2 năm 2001. Những người chơi cùng ban nhạc là những người cuối cùng thấy Akio còn sống, vì họ đã luyện tâp cùng nhau tối qua. Tối đó. bạn gái tới thăm anh ta và ngạc nhiên khi thấy căn hộ trống trơn. Trong vài ngày, một hồ sơ tìm người mất tích được lập và cuộc tìm kiếm bắt đầu.

Trong cuốn băng an ninh của căn hộ, có một bóng người mặc áo trùm đầu xuất hiện và đi vào tòa nhà qua cửa sau rồi đi ra với một túi rác lớn phình ra một cách lạ thường. Sự xuất hiện lạ kì này chưa bao giờ được giải thích, và không một ai thấy hắn bằng xương bằng thịt. Mặc dù hầu hết đều tin hắn là hung thủ, nhưng không một ai thấy mặt hắn, và điều này khơi lên một số nghi ngờ.


Kai Sakura


Kai Sakura là một cô gái tuổi teen đã từng có cả cuộc đời mình phía trước. Cô là một cô gái rất ngọt ngào, được bạn bè và họ hàng quý mến. Ước mơ của cô là lên đại học và trở thành nhà thiết kế thời trang, rủi thay, một tuần sau khi tốt nghiệp trường cấp ba, cô mất tích.
Gia đình của Sakura trở nên hoảng loạn trong việc tìm cô, cả thị trấn tiếc thương cho cô gái nhỏ. Thi thể cô được tìm thấy hai ngày sau đó, dưới một ngôi mộ nông. Có vẻ như tên sát thủ không muốn giấu cô đi, ngược lại, hắn đánh dấu ngôi mộ bằng tấm bài "Alice": Quân Q nhép được dán vào một que củi và cắm trên mộ

Xác của Sakura đã bị cắt ra làm nhiều phần. Mắt cô bị móc ra, da bị lột và miệng bị xẻo to. Tên hung thủ khâu một cái vương miện lên đầu cô, cứ như là cô vẫn còn đang sống. Không có hành vi quấy rối tình dục.

Cùng với xác cô là một mẩu giấy, trên đó là vài dòng chữ cẩu thả. Trong đó có ghi những câu tối nghĩa và không liên quan tới nhau, thậm chí một số còn không đọc được. "Cái chết là một giấc mơ méo mó". "Nữ hoàng sẽ cai trị mãi mãi," và "Ha! Ha! Những kẻ đã chết thật là may mắn" là một trong số những câu đã được viết. Người ta không thể tìm bất cứ một văn bản nào có nét chữ tương tự.


Oshiro Hayato and Hina


Hai người này là những nạn nhân cuối, và cũng là những người có cái chết ít ghê rợn nhất. Hayato và Hina là hai chị em, họ rất gần gũi nhau. Hina là người chị với tính cách khá bướng bỉnh. Hayato là người em với trí thông minh thiên tài, cậu đã "nhảy cóc" một lớp và học chung cùng với người chị yêu quý của mình. Cả hai không hay đánh nhau như các cặp chị em khác

Người ta tìm thấy cả hai chết trên giường của chúng vào ngày 4 tháng 4 năm 2005 vì bị tiêm thuốc độc vào người. Cánh cửa sổ trong phòng ngủ của cả hai để mở, và mọi người đều nghĩ tên sát thủ đã lẻn vào, đủ im lặng để không làm cả hai thức dậy, tiêm thuốc và lẻn ra. Cả hai đứa trẻ đều cầm trong tay quân Át Cơ mà khi ghép lại là chữ "Alice".

Có một dấu chân đẫm máu để lại trên tấm thảm, nhưng cảnh sát không thể điều tra kĩ hơn vì nó đã bị làm nhòe đi khá nhiều. Đây là đầu mối duy nhất ngoài những tấm bài tây mà hung thủ để lại hiện trường.

Một năm sau, mẹ của Hayato và Hina tự sát vì quá đau khổ. Cha của hai đứa trẻ vẫn sống tới ngày nay và đang phải tiếp nhận rất nhiều phương thức chữa bệnh để vượt qua cú sốc mất đi cả gia đình mình. Tại thời điểm hiện tại, ông ta đang rất sầu não và phải uống rất nhiều loại thuốc.


Ảnh hưởng


Không lâu sau cái chết của chị em nhà Oshiro, một người tên Suzuki Yuuto đã bị bắt vì tội giết người. Hắn là một tên vô công rồi nghề với vấn đề về thần kinh, hắn nói rằng hắn "không nhớ" mình đã ở đâu vào thời điểm diễn ra của bất kì vụ án nào. Đáng kết tội nhất, hắn lại có chiếc áo khoác của Yamane Akio với máu của chính Akio nhuốm ở cổ tay. Yuuto trở nên mê sảng và nói như điên như dại, khẳng định rằng "Một người đàn ông quỷ màu đen không có mặt" đã đưa cho hắn cái áo.
Yuuto sau đó được thả ra khi một nhà cư trú cho những kẻ vô gia cư cách nhà của Kai Sakura năm dặm nói rằng Yuuto đã ở chỗ họ khi Sakura bị giết. Vì con người không thể nào vượt một quãng đường năm dặm để bắt cóc và giết người rồi trở lại mà không gây nghi ngờ nên Yuuto đã được thả ra.

Vào ngày 30 tháng 4 năm 2008, một nhà sản xuất có biệt danh là Yugami-P đăng tải bài hát đầu tiên của ông lên nicovideo với cái tên là Hitobashira Arisu (Dịch thô là Alice của Sự hi sinh con người). Dường như bài hát này được dựa trên vụ án Alice. Nó kể câu chuyện của một giấc mơ nhỏ khi nó lôi kéo con người vào thế giới của nó, và kể lại câu chuyện của mỗi "Alice"

Bài hát có vài đoạn song song cùng với mỗi vụ giết người. Alice đầu tiên (Lồng tiếng bởi MEIKO) bị lạc trong rừng, nơi xác của Megumi được tìm thấy. Alice thứ hai (Lồng tiếng bởi KAITO) là một ca sĩ bị "bắn bởi một kẻ điên"

Alice thứ ba (Lồng tiếng bởi Hatsune Miku) được rất nhiều người yêu quý và đã trở thành nữ hoàng của một vương quốc. Rồi cô bị "một giấc mơ méo mó" chiếm hữu

Alice thứ tư (Lồng tiếng bởi Kagamine Rin/Len) là một cặp song sinh được coi như là một "Alice". Cặp song sinh có người chị "bướng bỉnh" và người em trai "thông minh". Nó cũng nói về việc họ "chưa thức tỉnh", có lẽ là để nói về cái chết của họ trong giấc ngủ. Những tấm bài với chất khác nhau cùng với những thi thể cũng được nhắc tới. Yugami-P không nói rằng bài hát này có liên quan gì đến Vụ án Alice nhưng hầu hết đều tin là như thế.

Lưu ý: Video ở đầu bài không phải là video gốc, và chỉ được đăng vì có phụ để. Video gốc khá là khó hiểu, và chỉ chiếu những hình ảnh mơ hồ của các vocaloid lồng tiếng cho mỗi đoạn. Nhờ vào sự nổi tiếng của bài hát mà đã có một vài video fanmade, và đây là một ví dụ.


Video gốc:


Người dịch: Katanagi_Azusa
Nguồn: http://creepypasta.wikia.com/wiki/Al...uman_Sacrifice
Lãng Tử Bụi Đời
Lãng Tử Bụi Đời

Total posts : 3

Back to top Go down

[News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013 Empty Re: [News] CREEPYPASTA - Những câu chuyện kinh hoàng - Update 31/5/2013

Post by Sponsored content


Sponsored content


Back to top Go down

Back to top

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum