C cuối
- Vậy là hai cậu sẽ chơi trò yêu nhau xa sao?
Ino vừa khuấy đường trong tách cà phê vừa hỏi Sakura khi cả hai cùng ngồi trong một quán cà phê nhỏ gần trường.
- Gì kia?
Sakura hỏi lại Ino khi nghe cô bạn hỏi như thế, thực ra Sakura đang lơ đãng suy nghĩ vài điều nên không chú tâm lắm vào câu chuyện của Ino. Cô bạn tóc vàng thở dài.
- Ý tớ là cậu và Sasuke kun ấy. Các cậu định chơi trò yêu nhau xa sao, cậu định thi làm phóng viên kia mà.
- À.
Sakura giờ mới hiểu, cô cũng không rõ vì sao mình mất tập trung như thế nữa.
- Tớ cũng không chắc lắm.
- Không chắc chuyện gì, chuyện học đại học mỹ thuật tiếp hay là học báo chí đây, cậu không muốn làm phóng viên nữa sao.
Sakura gật đầu. Và Ino cười khúc khích. Cô bạn của cô chỉ cười như thế này mỗi khi chọc giận cô mà thôi. Cô gắt lên:
- Gì chứ!
- Không! Không! Chỉ là tớ không ngờ Sasuke kun lại có thể níu chân cậu lại ở ngôi trường này thôi.
Sakura thở dài nhưng không đáp lời, cô không thích đôi co với cô bạn của mình nữa mà tiếp tục chìm vào suy nghĩ.
Cô thích làm một phóng viên. Cô muốn rèn giũa khả năng chụp ảnh và săn tin tức của mình, nhưng trong suốt thời gian học ở Trường đại học này, cô muốn làm một điều gì đó hơn thế. Cô cũng nhận ra cô không thực sự thích hợp làm phóng viên. Cô muốn làm điều gì đó bình lặng hơn.
Sakura sẽ tiếp tục suy nghĩ như thế mãi cho đến khi Ino cắt ngang suy nghĩ của cô:
- Tớ nghĩ cậu nên để ý đến cái danh thiếp đó.
- Danh thiếp gì cơ?
Sakura lơ đãng hỏi lại và Ino ngao ngán đáp:
- Cậu đang bắt đầu phân tâm đấy, tớ biết mặc dù bây giờ Sasuke kun đang chiếm hết tâm trí cậu nhưng cậu có cần lơ tớ đi như thế không? Tớ ngồi với cậu mà có cảm giác như đang ngồi với hòn đá đấy. Và cái danh thiếp thì cậu cố nhớ lại đi.
- Danh thiếp?
Sakura lẩm bẩm lại theo lời của Ino, sau đó cô à lên một tiếng và nói:
- Ý cậu là..........
- Chứ còn gì nữa.
Ino nguýt Sakura một cái và lấy điện thoại ra rồi đứng dậy bảo với Sakura:
- Suy nghĩ kỹ đi cô nàng mộng mơ à, tớ có hẹn với Sai rồi, nhưng mà tớ chỉ có một lời muốn nói thôi: “Cơ hội chỉ có một thôi đấy, hãy nắm lấy nhé.”
Sakura nhìn theo hướng Ino đi. Cô đã hiểu ý của Ino là gì, nhưng cô không chắc chắn lắm, dạo này cô chụp rất nhiều hình của Sasuke. Nhưng cô không ưng ý tấm hình nào. Giờ hai người đang là người yêu của nhau, nhưng Sakura cảm thấy có chút hụt hẫng ở đâu đó mà cô không tự lý giải được. Chính vì thế những bức hình của cô mất đi sự sống động vốn có.
Sakura thở dài chán nản, hôm nay cô có hẹn với Sasuke nhưng thực lòng cô không muốn đến gặp anh.
Cuối cùng khi không để tìm được hướng giải quyết, cô bắt đầu suy nghĩ về tấm danh thiếp.
Sakura không phải là người duy nhất cảm thấy không ổn. Sasuke cũng vậy, anh đang rất căng thẳng veê chuyện gì đó mà không dám nói với Sakura. Điều đó khiến cô lo lắng khi nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Sasuke.
- Anh đang cảm thấy không ổn sao?
Sakura nhẹ nhàng hỏi. Và Sasuke lắc đầu. Nhưng khi anh nhận thấy đôi mắt màu xanh lá cây của Sakura đang nhìn xoáy vào anh, Sasuke đành thú nhận:
- Thôi được rồi, chỉ là giáo sư Sarutobi đã nhắn cho anh rằng ông ấy muốn một tác phẩm của anh để đưa vào triển lãm.
Mắt Sakura trở nên rạng rõ, cô reo lên:
- Đó chẳng phải là chuyện vui hay sao. Thật tuyệt khi nó còn sắp đến sinh nhật anh nữa.
Nhưng Sasuke lắc đầu.
- Chưa hẳn, ý anh là anh cảm thấy không thoải mái.
Lòng Sakura chùng xuống, cô gặng hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
- Thực ra ông ấy đã nhìn thấy bức tượng tạc em của anh. Anh đã làm nó chỉ cho riêng anh chứ không phải là thứ để đem ra triển lãm.
Sasuke nói với giọng hờn dỗi và ích kỷ của trẻ con làm Sakura bật cười, điều đó khiến Sasuke cảm thấy tự ái:
- Chuyện này không đáng cười đâu.
Sakura vẫn không dừng được cười, cô nửa cười vì nhìn thấy khuôn mặt lúc này của Sasuke, ướng bướng và quạu như một đứa trẻ bị người khác giành mất đồ, nửa cười vì cảm thấy hạnh phúc. Cô có thể cảm nhận thấy rằng anh rất ích kỷ nhưng đó là sự ích kỷ đáng yêu.
Cô nắm lấy tay anh và nói:
- Không sao đâu. Em thực sự rất thích bức tượng đó của anh. Không phải em tự khen em, nhưng mà em thích cái cách anh đưa sự sống vào những khối gỗ vô tri đó. Nó thực sự rất tuyệt vời.
- Thực chứ.
Sasuke hoài nghi hỏi lại và sakura gật đầu xác nhận điều đó. Ánh mắt nhìn thẳng cương trực của cô khiến anh tin tưởng. Nhưng anh vẫn còn do dự. Anh đưa ra quyết định:
- Để anh suy nghĩ thêm đã, giáo sư cho anh thời gian gần 2 tháng mà.
Sakura lắc đầu và thở dài trách yêu Sasuke. Cô tủm tỉm cười và quyết định im lặng chờ Sasuke tự suy nghĩ. Bởi vì chính cô cũng đang đeo đuổi những suy nghĩ của riêng cô.
Ngày 23 tháng 7 là sinh nhật của Sasuke, nhưng đó cũng là ngày mà Sasuke cảm thấy căng thẳng nhất. Anh mặc áo vest đen, áo sơ mi trắng lịch lãm khiến anh trở nên đẹp trai hơn. Nhưng sasuke thỉnh thoảng vẫn ho húng hắng và cảm thấy khó thở. Không phải bởi caravat của anh được thắt quá chật mà vì anh đang chờ đợi lúc được nhìn thấy tác phẩm của mình trên kệ trưng bày.
Anh nhìn sang Sai, người đang ăn mặc rất chỉn chu và nói chuyện hồ hởi với Ino, cô bạn gái của anh ta. Sasuke có chút ghen tị vì Sai quá tự tin, cũng phải thôi, những tác phẩm của Sai luôn được đánh giá cao. Còn với anh đây là lần đầu tiên.
Nhận thấy Uchiha Sasuke đang đứng bên cạnh, Sai dắt cô bạn gái đến bên cạnh và mở lời chào:
- Xin chào Uchiha san, anh đang đợi Sakura sao?
Sakura?
Sasuke cảm thấy hơi bực bội vì Sai thản nhiên gọi tên Sakura như thế, nhưng anh vẫn lịch sự đáp lại:
- Tôi đã chờ cô ấy nửa tiếng đồng hồ mà cô ấy chưa đến.
Sasuke cảm thấy bực bội nhưng anh cũng bắt đầu thấy lo lắng. Tuy nhiên Ino thì không như thế, cô cười khúc khích và nói:
- Sasuke kun, cậu đừng lo lắng quá, Sakura sẽ đến ngay thôi. Cô ấy nói cô ấy muốn đem đến cho cậu điều bất ngờ.
- Tớ ghét điều bất ngờ.
Sasuke lẩm bẩm trong miệng, nhưng anh không để cho Ino nghe thấy, anh chỉ đơn giản là nói:
- Cảm ơn.
- Vậy tác phẩm của anh đâu.
Sai chen ngang và Sasuke buộc phải đưa hai người đó đến chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.
Khi đến nơi, Sai và Ino đều ngỡ ngàng thốt lên khi nhìn thấy tác phẩm của Sasuke.
Một Sakura rất thực được tạc từ gỗ. Đó là chân dung của cô khi tay đang chống cằm nhìn về một hướng xa xăm nào đó, nhưng cách mà Sasuke thể hiện trên bức tượng khiến cho người xem có cảm giác rằng người con gái trong bức tượng đang chăm chú ngắm nhìn và đánh giá sự vật mà cô quan sát được.
Đó chính là ánh mắt mà sasuke bắt gặp khi Sakura đang chuẩn bị chụp lại một khoảnh khắc nào đó mà cô yêu, cô trân trọng. Sasuke luôn tin rằng anh yêu nét mặt đó của cô, cách cô nhíu mày nhè nhẹ để đánh giá đối tượng, cách cô suy tư về góc độ chụp.
Và vì thế mà anh yêu Sakura.
Ino chẳng còn biết nói điều gì nữa. Cô chỉ dám nói khẽ:
- Hai người thực sự là một đôi đó.
Sasuke không bỏ qua điều đó, anh cười ruồi, anh biết rằng anh và cô luôn rất đẹp đôi, có chút tự mãn hiện ra trên khuôn mặt anh, nhưng cách mà Ino nói khiến anh có chút bận tâm.
Khi anh đang phân vân không biết có nên hỏi hay không thì có tiếng bước chân nện trên nền gạch vội vã và cả ba người quay lại. Cả ba đều lắc đầu khi nhìn thấy Sakura đã đến, nhưng cô ăn mặc rất giản dị. Tóc tết bím hai bên, mặc váy ngắn và áo khoác mùa hè, vai còn mang theo máy ảnh, cô thở dốc khi đứng lại:
- Tớ xin lỗi mọi người. Tớ bị kẹt xe.
Rồi khi cô chưa kịp nghe những điều những người bạn của cô trách móc hay hỏi han thì cô cũng đã lặng đi trước tác phẩm của Sasuke. Đó không phải là bức tượng cô nhìn thấy lúc trước, vẫn đẹp hoàn mỹ như thế nhưng thực hơn biết bao, tác phẩm của anh khiến cô không nói nên lời, cô nửa cười nửa định thốt lên điều gì đó, nhưng không biết nói từ đâu.
Cuối cùng cô ngước đầu nhìn và bắt gặp ánh mắt trìu mến của Sasuke.
Khi nhận thấy ánh mắt đó của hai người, Sai lập tức hắng giọng khiến cả hai giật thót mình và Ino thì bực tức thúc cho người bạn trai vô ý của mình một cái.
Sakura và Sasuke ngượng nghịu cười và nhìn đi hướng khác nhau.
Ino nhận ra chính cô phải là người chấm dứt không khí kì quặc này, cô mở lời:
- Sakura, cậu vẫn còn điều phải nói với Sasuke kia mà.
Sakura hơi há miệng ra, cô chợt nhớ ra điều mà Ino ám chỉ, nhưng cô vẫn nói:
- Chúng tớ sẽ đi xem triển lãm đã, tớ chắc chắn sẽ nói.
- CHuyện gì thế.
Cả Sai lẫn Sasuke đều tò mò, nhưng hai cô bạn gái quyết không nói gì cho dù gặng hỏi nhiều lần.
Sakura chỉ đơn giản là kéo Sasuke đi ngay.
Khi lang thang một hồi lâu và ngắm nhìn những tác phẩm có trong khu triển lãm, cũng như đã cắt dấu Sai lẫn Ino thì Sasuke mới hỏi chuyện:
- Hôm nay em rất là lạ.
- Sao kia ạ?
Sakura hỏi lại, cố vớt vát rằng mình không hề khác lạ nhưng Sasuke rất tinh ý, anh giải thích:
- Em đến muộn, đó không phải là thói quen của em, em nói kẹt xe nhưng em thừa biết rằng Tokyo cao điểm là lúc nào, ngoài ra em mang theo máy ảnh nhưng em không hề chụp ảnh, đó là điều kì lạ nhất, em luôn thích ghi lại mọi thứ kia mà. Hôm nay em đang căng thẳng thì phải.
Sakura mím môi. Dù không hay nói gì nhưng Sasuke luôn nhận biết được những điều xung quanh cô và Sakura thú nhận:
- Thực ra em đang nói dối anh một số chuyện.
Sasuke không nói gì mà chỉ lắng nghe cô tiếp tục. Cả hai vẫn sải những bước đi nhẹ nhàng trong phòng triển lãm và giọng Sakura nhẹ nhàng vang lên:
- Em còn nhớ khi gặp anh lần đầu tiên. Em đã thích đôi mắt của anh. Nó rất đẹp, đen mượt như nhung và tĩnh lặng như mặt nước. Nhưng nó luôn sống động và biến đổi, khi nhìn vào nó em có thể cảm thấy nhiều thứ. Chính vì thế em đã muốn anh làm người mẫu ảnh cho em ngay lập tức. Sau đó càng tiếp xúc càng nói chuyện vơí anh, em càng nhận thấy một thế giới rất tuyệt, bình lặng và ấm áp. Cũng giống như hình ảnh đầu tiên mà em thấy ở anh. Nhưng em cũng thích một thứ nữa ở anh, không phải khuôn mặt, không phải vóc dáng mà đó là............
Sakura ngừng nói và đồng thời dừng lại, khi đó Sasuke cũng nhìn lên bức tường bên cạnh họ và anh mở to mắt ra ngạc nhiên cực độ khi nhìn thấy bức ảnh trên tường.
Đó là lý do mà Ino nói rằng anh và Sakura thực sự là một cặp.
Đó hẳn là bức ảnh đầu tiên mà Sakura chụp anh. Lần đầu tiên cô gặp anh.
Chỉ là tấm lưng của anh đang lầm lũi bước đi trong dòng người tấp nập. Xung quanh anh là những cánh hoa đào đang cuốn bay trong gió. Nhưng đó là hình ảnh mang đến cho người khác cảm xúc rất kì lạ.
Còn một tấm hình nữa. Đó là hình ảnh nửa khuôn mặt của anh. Hơi ngước đầu lên nhìn cái gì đó, mỉm cười rất nhẹ mà người quan sát phải chăm chú mới nhìn thấy. Cách anh cười giống như anh vừa hoàn thành điều gì đó mà anh luôn ấp ủ và phấn đấu vì nó vậy.
Nhưng hình ảnh đó dưới góc chụp của Sakura khiến cho người khác có cảm giác khác lạ, không phải cách mà người ta rú ầm lên vì thấy một anh chàng đẹp trai. Đó là cảm giác mà người khác nhìn thấy thế giới của chính họ trong đó.
Anh không biết cô đã chụp anh khi nào đây, nhưng bức ảnh này khiến anh rất xúc động.
Là cảm giác yêu, là cảm giác ấm áp, là cảm giác muốn níu giữ và không thích chia sẻ.
Sasuke không lý giải được, nhưng cách mà Sakura chọn góc độ, cự li khiến anh không thể không thán phục.
Sakura nhún vai khi anh nhìn cô và yêu cầu một câu trả lời:
- Giáo sư Sarutobi cũng đưa danh thiếp cho em, ông ấy thích những bức ảnh của em và em đã chọn những bức ảnh này làm bức ảnh đem ra triển lãm. Tất nhiên còn bức ảnh khác nhưng em nghĩ.........
Sakura không thể nói hết câu vì Sasuke đã buộc cô im lặng bằng một nụ hôn.
Hơi ngạc nhiên vì bất ngờ và chút bực bội vì cũng như nụ hôn đầu tiên của hai người, nhưng rất nhanh chóng, Sakura bị cuốn vào nụ hôn cuồng nhiệt đó. Cô quên lãng mọi thứ và bất chấp việc mọi người đang nhìn hai người. Họ chìm vào trong thế giới riêng của họ.
Thế giới mà họ luôn luôn thấu hiểu nhau.
Thế giới mà cả hai luôn ghi nhớ những khoảnh khắc tuyệt đẹp của nhau.
Thế giới của Sasuke và Sakura.
The end!