[Shortfic][SasuHina] Rắc rối của Sasuke
Page 1 of 1
[Shortfic][SasuHina] Rắc rối của Sasuke
Rắc rối của Sasuke
◆Khuyến cáo: Nhân vật thuộc về Kishimoto còn fic thuộc về tềnh yêu Shinny Kiwichimi.
◆Tác giả: ic
◆Thể loại: Học đường, hài hước, lãng mạn.
◆Cảnh báo: Chỉ dành cho fan SasHin.
◆Cặp đôi: SasHin
◆Tình trạng: Chưa hoàn thành.
◆Tóm tắt: Hinata là fangirl của Sasuke đồng thời đem đến cho hắn vô vàn rắc rối...
◆Ghi chú: Fic này được lấy ý tưởng từ rất nhiều fic, chủ yếu là từ hai fic. Một fic tớ mới đọc là "Chocolate for Valentine" của bạn Otori Kyouya. Trong fic này tớ thấy cách gọi hắn-nhỏ rất dễ thương nên "học hỏi" bạn ý xài theo. Và fic còn lại là "Sinh nhật đáng nhớ" trước đó của tớ. Vì trong ấy tớ thấy Sas "ăn hiếp" Hin dữ quá nên lần này để Hin "ăn hiếp" Sas lại. Cùng một khởi đầu nhưng diễn biến và kết quả hoàn toàn khác nhau.
+Gửi Shinny:
◆◆◆
1. Lửa
- Quyết định vậy đi nha?
Nhỏ nở nụ cười như nắng ban mai nhìn thẳng vào mắt hắn. Đứa con trai ấy không thèm trả lời, chỉ lạnh lùng bỏ đi. Nhỏ không bỏ cuộc, lập tức đuổi theo hắn. Bực mình, hắn lườm nhỏ cảnh cáo. Nhỏ nghịch nghịch một lọn tóc đen dài xõa trước ngực, lại nở nụ cười ấm áp tựa nắng ban mai.
Hắn đột ngột giơ nắm đấm lên, nhỏ liền nhảy lùi lại. Nụ cười ấy vẫn nguyên vẹn, không hề nao núng, dường như nhỏ đã quá quen với phản ứng này của hắn. Hắn hếch mũi.
- Tránh ra!
Nhỏ vẫn cười, nhỏ biết hắn không ra tay với con gái. Giọng nhỏ cất lên như tiếng chim họa mi, trong vắt và vui vẻ:
- Vậy nha?
- Không. Tránh ra! – Biết rằng chả thể dọa nhỏ sợ, hắn bắt đầu phát điên.
Đứa con trai giơ tay chỉ về một phía, nhỏ ngạc nhiên nhìn theo. Một giây mất cảnh giác, hắn lên dây cót chạy trốn thiệt lẹ. Nhỏ ngớ người ra.
Hắn chạy bán sống bán chết để có thể tránh nhỏ càng xa càng tốt, đến khi mệt sắp đứt hơi hắn mới dừng lại. Chống một tay vào vách tường quán cafe Capuchino, hắn khụy gối thở dốc. Con nhỏ vừa rồi là rắc rối lớn nhất cuộc đời này của hắn, nhỏ đó tên là Hyuuga Hinata. Nhỏ không có bạn bè, vì những đứa trẻ khác sợ đôi mắt trắng không đồng tử của nhỏ. Tụi nó rao ráo nhau nhỏ có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ và đọc được suy nghĩ của tụi nó, vậy là nhỏ bị xa lánh, cô lập. Rồi gia đình hắn chuyển đến làm hàng xóm với gia đình nhỏ, hắn không sợ nhỏ, bởi gia đình hắn cũng sở hữu đôi mắt kì lạ - một đôi mắt chuyển sang màu đỏ quạch khi vật chủ bị cảm xúc lấn át – đôi mắt có thể thôi miên điều khiển đầu óc bất kì người nào nhìn vào đó.
Những con người đồng cảnh ngộ thì có thể thấu hiểu và làm bạn được với nhau. Gia đình hắn và gia đình nhỏ là minh chứng sống cho điều này. Ban đầu nhỏ rất nhút nhát, e dè với hắn. Song thời gian dần trôi, tình cảm gắn bó và thân nhau hơn thì nhỏ không sợ hắn nữa. Nhỏ cứ dính lấy hắn như sam, nhỏ luôn đem bài tập về nhà qua nhờ hắn giảng giúp. Hắn thừa biết nhỏ dư sức giải được, nhỏ chỉ tìm cớ để gặp hắn thôi. Nhỏ nói hắn là người con trai tuyệt vời nhất thế giới, là món quà mà chúa trời đã gửi xuống tặng cho nhỏ. Hắn chửi nhỏ bị khùng, hắn chửi nhỏ bị hoang tưởng, nhỏ chỉ cười. Hắn cố làm xấu hình ảnh trước mặt nhỏ, hắn giả đò hút thuốc, hắn giả đò là bợm nhậu, hắn thậm chí bắt nạt trẻ nhỏ và người già (đã trả tiền mướn họ diễn trước đó) nhưng nhỏ vẫn mỉm cười, tuy nhiên có phần buồn bã. Nhỏ nói với hắn nhỏ và mọi người trong nhà sẽ chung tay giúp hắn tìm lại được bản ngã tốt đẹp trước đây mà hắn đã đánh mất. Thế đấy, hắn không làm sao đánh gục được cái niềm tin bất diệt nhỏ dành nơi hắn. Nhỏ quả thật là rắc rối lớn nhất cuộc đời của hắn mà!
- Sasuke-kun! Sasuke-kun! Cậu đi đâu rồi? Sasuke-kun!
Nhỏ đuổi theo hướng hắn vừa chạy, tìm kiếm, gọi tên hắn khắp nơi. Ừ, hắn là Uchiha Sasuke – người con trai đầu tiên và cũng là duy nhất ngự trị nơi trái tim nhỏ. Từ khi còn bé xíu cơ, những đứa trẻ khác gọi nhỏ là phù thủy, là quái vật xấu xa bởi đôi mắt khác người của nhỏ. Duy chỉ có hắn, nghịch ngợm bẹo má nhỏ và khen rằng: “Mắt cậu thật đẹp – như sữa ngọt vậy!” Cứ như thế, chẳng rõ là lúc nào, hắn đã bước vào trái tim nhỏ. Càng lớn hắn càng lạnh lùng, lúc nào cũng thích đóng vai kẻ xấu đẹp trai, mặc cho tấm lòng hắn rất tốt. Nhỏ cũng hùa theo sở thích của hắn, giả vờ là nữ chính bướng bỉnh nhưng nhân hậu đem tình thương cảm hóa, cứu rỗi kẻ xấu ấy. Nhỏ muốn nhìn thấy hắn cười, không phải vì khi cười trông hắn rất đẹp trai mà vì khi hắn cười tức là hắn thấy hạnh phúc. Hắn hạnh phúc - thì nhỏ cũng hạnh phúc!
◆◆◆
Đứa con trai đưa tay lau mồ hôi trên trán, mệt nhọc bước vào nhà.
- Con về rồi đây!
- Mau thay đồ rồi vào ăn cơm đi con. – Người mẹ dịu dàng nói.
- Dạ. – Hắn đáp.
- Hi, chào Sasuke-kun!
“Rầm!”
Hắn té luôn xuống sàn trong khi chân không hề va vấp phải thứ gì. Hắn trăn trối ngó nhỏ, lại cái điệu cười trong sáng vô âu vô lo ấy, nhỏ lăn xăn chạy đi xới thêm một chén cơm nữa, rồi đặt xuống bàn, kế chổ ngồi của nhỏ. Hắn hiểu chén cơm ấy là dành cho hắn. Haiz! Hắn phải làm gì để có thể gạt nhỏ sang một bên đây?
- Nếu tối nay tôi đến công viên thì cậu có thể buông tha cho tôi một tuần được không?
Hắn cầm chắc lá cờ thua cuộc, giờ chỉ còn nước chuyển sang thương lượng thôi. Cả nhà hắn bật cười, còn nhỏ che miệng cười híp cả mắt:
- Hai tuần cũng được luôn!
Vậy là an ủi lắm rồi, hắn cười méo mó.
Tám giờ tối, tại công viên Lá:
Tại sao lại là tôi chứ? Hắn kêu trời không thấu, đất không nghe. Nhỏ đã chuẩn bị sẵn hết mấy thứ sến súa này để đón tiếp hắn. Thế mới nói, tại sao lại là hắn!!!
Hiện tại hắn đang đứng trước một khung cảnh vô cùng kinh khủng. Phía trước hắn, một tấm thảm hình chữ nhật màu hường được trải xuống nền đất, ở giữa tấm thảm là chiếc bánh kem nhân cà chua ngon lành cùng hai lon nước ngọt. Kế bên là một cái gói gì đó to đùng màu xám tro. À quên, cả cục rắc rối của cuộc đời hắn – nhỏ nữa chứ! Hắn nghĩ nhỏ đã lậm mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình nặng lắm rồi. Xung quanh tấm thảm ấy là rất nhiều cây nến được xếp thành hình trái tim đang cháy. Nhỏ định tỏ tình hay sao mà lại công phu đến thế này? Nói cho nhỏ biết, hắn không hợp với thể loại yêu đương lãng mạn tí nào đâu!
Nhỏ vẫy tay gọi hắn vào. Vì hai tuần tự do sắp tới, hôm nay hắn phải hi sinh thôi! Hai đứa vừa ngồi xuống tấm thảm, nhỏ quay sang nhìn hắn ngại ngùng, hắn giơ cái mặt thê lương ra đáp lại nhỏ. Nhỏ bật cười khúc khích.
Phải rồi, hôm nay là sinh nhật hắn, sao hắn có thể quên cơ chứ? Nhưng mọi năm đều là do mẹ hắn nấu cho hắn vài món ngon, anh hai tặng hắn bánh kem, còn cha thì cho hắn thêm tiền tiêu vặt. Đương nhiên là có sự góp mặt của nhỏ rồi, năm nào nhỏ cũng tặng hắn tấm thiệp tự thiết kế trông phát khiếp với hàng tá những lời ướt át, lãng mạn được viết trong đó. Mỗi lần nghĩ tới những lời đó là da gà da vịt gì của hắn nỗi lên hết cả. Năm nay nhỏ không qua nhà hắn ăn chực như mọi năm mà thông đồng với gia đình hắn, lôi hắn đến cái chổ khủng khiếp này.
Tiếng vỗ tay khẽ đều đều vang lên, hắn ngạc nhiên nhìn nhỏ. Mặt nhỏ bỗng chuyển sang màu hồng hồng, nhỏ hít một hơi sâu rồi thỏ thẻ cất tiếng (âm lượng chỉ đủ hai đứa nghe thấy):
- Happy birthday to you… Happy birthday to you…
Nhỏ hát, đang hát. Không hẳn là hay nhưng rất dễ chịu. Những lần sinh nhật trước của hắn, nhỏ có hát, nhưng tiếng hát của nhỏ hoàn toàn bị nhất chìm bởi chất giọng oanh vàng của cha hắn.
Hắn bối rối nhìn nhỏ, đột nhiên hắn thấy nhỏ… đẹp. Hắn dụi mắt… vẫn đẹp! Dụi cái nữa… vẫn đẹp sao? Lòng hắn lúc ấy có chút lâng lâng khó tả, hắn không biết đó là cảm giác gì hắn chỉ biết hắn không ghét cảm giác đó.
Nhỏ vỗ tay rộn rã sau khi kết thúc bài hát.
- Chúc Sasuke-kun sinh nhật vui vẻ! Giờ cậu hãy ước đi rồi thổi nến.
Ước á? Năm nào hắn cũng ước có thể thoát khỏi nhỏ. Nhưng nhìn thực tế mà xem, xoay đi ngoảnh lại đã mười mấy năm, có thoát được nhỏ lần nào đâu. Hắn cười nhạt. Đã vậy thì năm nay hắn sẽ ước điều ngược lại. Hắn ước nhỏ sẽ ở mãi bên hắn…
Hắn thổi nến, nhỏ vỗ tay rồi tò mò hỏi:
- Sasuke-kun ước gì vậy?
- Bí mật quân sự.
Nhỏ bật cười – lúc nào cũng cười. Đây là điểm duy nhất hắn không thấy phiền ở nhỏ. Nhìn nhỏ cười, hắn cảm thấy bình yên.
Nhỏ đứng dậy, cầm theo cái gói to đùng màu xám mà hắn vẫn thắc mắc nãy giờ không biết là đựng cái gì. Thì ra là pháo xẹt, cũng không đến nỗi tệ. Nhỏ đưa cho hắn một đống pháo cầm muốn không hết cả nắm tay, và nhỏ cũng đang cầm một đống tương tự, hắn thắc mắc bộ nhỏ tính đốt luôn cả cái công viên này hay sao mà lại mua nhiều đến thế. Nhỏ lấy ra cái bật lửa trong túi áo khoác, hắn rút một cây pháo giơ lên trước, nhưng thay vì châm vào cây pháo của hắn, nhỏ đốt đống pháo trong tay mình sau đó dùng đống đó châm vào đống pháo của hắn. Khoảnh khắc đó hắn đông cứng như người bị điểm huyệt.
- Con nhỏ IQ hai chữ số này!
Hắn gào lên nhưng đã quá muộn, những cây pháo đã bắt lửa bắt đầu truyền sang những cây khác. Vài ba cây pháo nổ cùng lúc thì không đáng lo ngại nhưng một đống thế này thì không còn là chuyện đùa nữa. Chúng nổ sáng cả một vùng và những tia pháo xung quanh bắn lên làm phỏng cả mặt cả tay của hai đứa.
- Á!
Nhỏ nhắm tịt mắt lại, kêu lên đau đớn – nhỏ vừa bị một tia pháo bắn vào mắt. Hắn tức giận giựt lấy nắm pháo trong tay nhỏ rồi đẩy nhỏ ra ngoài cho an toàn. Chẳng may, nhỏ giẫm lên cái bánh kem phía dưới chân mà ngã nhào xuống đất. Hắn cô gắng quăng tất cả mớ pháo đó ra xa hai đứa nhất có thể, mặc cho tay hắn phồng rộp lên hết cả. Vài cây pháo rơi lại chổ tụi nó đang đứng làm tấm thảm ngồi bốc cháy. Hắn buông tiếng chửi thề rồi dùng chân đạp lên những chổ đang cháy cố dập tắt ngọn lửa.
Nhỏ lờ mờ mở mắt thì thấy xung quanh đâu đâu cũng toàn là lửa. Thất kinh! Nhỏ cuống cuồng bật dậy với vận tốc ánh sáng.
Hắn nằm dài ra đất thở hổn hển, cuối cùng đã dập được lửa, mặc dù cái thảm đã cháy đen, thủng lỗ và tách thành ba mảnh rời rạc. Hắn mặc kệ! Đâu phải lỗi của hắn, là tại nhỏ quá ngu đấy chứ. Nhắc mới nhớ, nhỏ đâu rồi?
Phù phù phù phù…
Hắn đến tức chết vì nhỏ mất!
- Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?
Nhỏ giật mình ngước lên:
- Tớ dập lửa.
Dập lửa? Hắn há hốc. Tất cả những gì đập vào mắt hắn nãy giờ là nhỏ đang trợn tròng trợn trắng thổi tắt hết những cây nến nhỏ đã cắm xung quanh thôi. Cái đó gọi là dập lửa ư? Hắn lườm nhỏ. Một bên mắt của nhỏ nhắm nghiền, bên còn lại chỉ mở he hé. Hình như hắn hơi hiểu rồi đó. Hắn hỏi:
- Cậu có nhìn rõ tôi không?
- Tớ thấy… mờ mờ. – Nhỏ thành thật đáp.
Hắn thở dài ngao ngán. Biết ngay mà.
Rồi hắn kéo tay nhỏ đi đến vòi rửa mặt của công viên.
- Cậu có khăn tay không? – Giọng hắn khó chịu.
Nhỏ lắc đầu. Môi hắn mím lại.
“Xoạt!”
Hắn xé một mảnh áo của chiếc áo thun mình đang mặc. Dù gì nhờ hồng phúc mấy cây pháo ban nãy của nhỏ cái áo này cũng lủng lỗ chỗ rồi. Hắn đưa mảnh vải vào vòi nước giặt sạch rồi vắt khô. Một tay hắn đặt lên giữ lấy vai nhỏ, giọng hắn trầm trầm:
- Đứng yên.
Hắn nhẹ nhàng lau xung quanh viền mắt của nhỏ. Mát lạnh. Tim nhỏ lỗi mất vài nhịp.
- Đã đở hơn chưa?
Nhỏ chớp chớp mắt vài lần, mọi thứ xung quanh trông có vẻ rõ hơn được một chút.
- Vẫn mờ và rát lắm.
- Mắt cậu bị thương rồi, - Hắn lo lắng. – Chờ ở đây, tôi đi thu dọn bãi chiến trường của cậu rồi chúng ta đến bệnh viện.
Ngày hôm sau:
Nhỏ thất tha thất thểu bước đi phía trước hắn. Mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao mà cả ngày hôm nay nhỏ luôn tránh né hắn. Đành rằng đó là điều hắn mong muốn nhưng sao lại có chút… không quen.
Đột nhiên nhỏ đứng sững lại, mang cái mặt thê lương tiến về phía hắn.
- Tớ xin lỗi Sasuke-kun! – Nhỏ nói như mếu. – Tại tớ mà hại cậu bị phỏng khắp nơi, tại tớ mà sinh nhật mười bảy tuổi của cậu nát bét! Tớ đúng là ăn hại, tớ tưởng số lượng càng nhiều thì nó càng sáng, càng đẹp. Tớ không biết nó sẽ nổ to như thế! Tớ còn đạp lên bánh sinh nhật của cậu nữa! Tớ thật sự xin lỗi cậu. Hic!!!
Thì ra nguyên nhân nhỏ trốn tránh hắn là vì thấy có lỗi với hắn. Biết làm gì đây? Hôm qua hắn quả thực đã rất tức giận đấy, nhưng giờ trước cái vẻ mặt đáng thương của nhỏ hắn lại không đành lòng. Thôi thì bỏ qua cho nhỏ một lần vậy.
- Biết lỗi nhận lỗi là tốt.
Hắn bỏ đi để lại nét ngơ ngơ trên gương mặt nhỏ. Đây là câu người lớn vẫn hay dạy con nít mà…
- Sasuke-kun! Cậu chọc tớ!
Nhỏ mỉm cười đuổi theo hắn, vậy là hắn không giận nhỏ.
◆◆◆
Yaten Ryuusei- Total posts : 133
Similar topics
» [Shortfic][SasuHina] Một vụ cá cược
» [Oneshot][SasuHina]Hoa hướng dương của Sasuke
» [Translated shortfic][SasuHina] My Neighbor
» [Oneshot - Translate][sasuhina] Sasuhina: Oneshot
» [Shortfic][NaruSasu] Mắt Đen.
» [Oneshot][SasuHina]Hoa hướng dương của Sasuke
» [Translated shortfic][SasuHina] My Neighbor
» [Oneshot - Translate][sasuhina] Sasuhina: Oneshot
» [Shortfic][NaruSasu] Mắt Đen.
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum