[Trans Fic] Xin đừng vặt lông phượng hoàng
Page 1 of 1
[Trans Fic] Xin đừng vặt lông phượng hoàng
Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tôi, họ thuộc về Odacchi-sensei
Author: nosilam
Translator: Hyouton
Proof reader: Khốn Nạn Công Khai
Warnings: không
Category: humor
Rating: K
Characters: Ace, Thatch, Marco
Status: hoàn thành, đã được sự cho phép của tác giả
Link gốc: Never ask a phoenix for a feather
Summary: Lẽ ra đó phải là một ngày êm ả bình thường trên con tàu của băng hải tặc Râu Trắng. Vâng, nhưng với Ace và những ý tưởng điên rồ của cậu ta thì “bình thường” là một điều bất khả thi. Tội nghiệp thay Marco…
/bùm/… /bụp/… /bùm/… /bụp/… /bùm/… /bụp/…
/XÈOOOO/
“ACE! Cậu đốt mất quả cầu lông thứ 23 rồi đấy!”
“Này, đâu phải lỗi của em, cái thứ chết tiệt đó nằm ngoài tầm với chứ Thatch!”
“Trò này cần đánh quả cầu đi xa để đối phương không đỡ được!
Giờ tỉ số là 43 : 9!”
“Không công bằng! Quả cầu lông thậm chí còn không chạm sàn, anh không thể chắc là em có bắt được nó hay không!”
“Phải rồi, vì cậu ĐỐT NÓ MÀ!...
… Cậu KHÔNG đánh trả được, nên tôi thắng.”
“Im đi, chẳng qua là vì anh… /ngáy/…”
“Ô tuyệt thật, cậu ta lại ngủ mất rồi…
NÀY ACE! AAACE!..”
Đấy là một ngày đầy nắng (trong khoảnh khắc) trên nửa sau Đại Hải Trình, Tân Thế giới và chẳng có gì đáng quan tâm. Cho đến bữa trưa vẫn còn vài tiếng nữa, trời quá nóng để làm việc và hầu hết mọi người chẳng làm được gì nên hồn vì chứng đau đầu từ trận chè chén bét nhè đêm qua. Cùng với đó là những tiếng đồng hồ cực kì buồn chán…
Marco dựa vào thành tàu đọc sách, Bố Già say chếnh choáng (mặc những lời cảnh báo của các y tá) nhờ Jozu và hàng lít rượu, Vista thì đang đánh bóng những thanh kiếm, Izou thay lớp trang điểm, Haruta bắt mấy con vua biển cho nhà bếp, vài người đang chơi bài… đó là những công việc bình thường mà băng hải tặc Râu Trắng làm vào một ngày tẻ nhạt như vậy.
Vậy nên Thatch nảy ra ý định chơi cầu lông với Ace. Thật sự thì có vẻ đó không phải là sáng kiến lấy làm thông minh cho lắm. Xin lỗi, nhưng không phải là ý hay khi chơi cùng Ace. Trong vài phút, cậu ta không ngủ gật, không đốt cháy vợt hay cầu lông, không đâm sầm vào cột buồm, không đập trúng ai đó, không hét lên đòi ăn hay vấp phải thuyền viên nào thì ấy là cậu ta đang suy nghĩ để tìm từ nói về cậu em trai Luffy Mũ Rơm, rồi sau đó lại muốn biết người ta nói gì về nó, và rồi lại lu loa thằng nhóc người cao su tuyệt như thế nào, mức truy nã cao như thế nào, những việc cậu nhóc làm… nói cách khác, cậu tự hào như thế nào về cậu tân binh ấy, cậu nhảy qua boong tàu Moby Dick như một con gà điên, cố bắt lấy quả cầu, hét lên những thứ đại loại như “Lần này em sẽ bắt được” hay “Ha, em thắng rồi” (cậu ta thua từ đầu hiệp) và cư xử hệt như một đứa con nít mười tuổi bị mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý.
Và họ đã “chơi” suốt một tiếng cho tới bây giờ.
Và giờ thì… e hèm… tôi nghĩ đây là lần thứ bảy Ace đứng đấy, ngáy khò khò, một cái bong bóng thò ra khỏi mũi, mơ về cái quái gì đấy trời biết, ngủ say như chết.
Tuyệt thật đấy.
“ACE!”
Thatch rứt mái đầu pompadour.
“Này Athmos (gã là người đứng gần Ace nhất) cậu có thể…”
“Được rồi Thatch, nhưng đây là lần cuối cùng tôi đánh thức cái tên khùng này…!”
“Cảm ơn.”
“ACE, MỘT CÔ GÁI XINH ĐẸP ĂN HẾT THỊT CỦA CẬU KÌA!”
Athmos rống lên vào tai Ace, lấy một chai rượu đập vào đầu.
“Cái gì, thịt của em… cô ta đâu? Anh nói là xinh đẹp à? Này đau đấy!”
Cậu tóc đen nhìn quanh bối rối.
“Ê mà… tại sao anh lại cười? Có chuyện gì à?”
Thatch càu nhàu bực tức.
“Ace, cậu LẠI ngủ gật nữa… Được rồi, tỉ số là 43 : 9, đến lượt cậu phát cầu, nhưng lần này thì cẩn thận đấy, đây là quả cuối cùng rồi!”
“Ơ vậy hả? Nhưng…”
“XIN CẬU ĐẤY, chơi thôi!”
“Nhưng thịt…!”
“CHƠI!”
/càu nhàu/
Ace phát cầu, bằng cách nào đó mà nó bay được sang phía Thatch, anh đập lại bay thẳng tới chỗ Ace, Ace tiếp tục… (/Whoa, anh thấy không? Em làm được rồi!/)…
Trong một lúc họ đã chơi rất bình thường…
Rồi Thatch đánh một cú rất mạnh, quả cầu trở chiều bay sang phía lan can nơi Marco đang ngồi quay mặt ra biển.
Ace chạy theo quả cầu, tập trung vào, rướn tay, một chút nữa, rồi thêm một chút nữa, kéo dài ra bằng lửa (Tuyệt thật, cây vợt tiếp theo bị cháy rồi.)
“EM LÀM ĐƯỢC RỒIII!”
và vung thật lực…
/RÂẦMMMM/
Với tiếng tõm yên lặng quả cầu rơi xuống nước…
“ĐAUUUUU!”
“ĐỒ NGỐC, CẬU KHÔNG THỂ NHÌN XEM CẬU ĐÁNH VÀO ĐÂU HẢ?”
Bộ móng vuốt sắc khỏe ấn Ace xuống sàn gỗ.
Marco giận dữ trừng mắt nhìn tên tội đồ, ngọn lửa xanh bập bùng quanh cơ thể, một cục u to tướng (tất nhiên lập tức lành lại) sưng vù sau quả đầu.
“CÓ GÌ KHÓ ĐỂ NHÌN NGÓ XUNG QUANH MỘT CHÚT HẢ?”
Đôi mắt buồn tẻ hàng ngày của phượng hoàng dâng tràn phẫn nộ. Nếu anh có ghét một thứ gì, thì đó là khi giờ nghỉ của anh bị phá vỡ, đặc biệt khi điều đó có nghĩa là bị một cái vợt đập vào đầu.
“Ừm, anh biết đấy.. cho em xin lỗi… hay ừm… vậy…”
Cậu tóc đen không biết nói gì, những chiếc vuốt cộng với haki bóp nghẹt đường khí quản khiến cậu ngạt thở…
Câu trả lời quá đơn giản: khi cậu cố gắng ghi điểm, đôi mắt cậu chỉ tập trung vào đường di chuyển của quả cầu, và khi cậu vung vợt ra đỡ thì cái đầu Marco nằm trên quỹ đạo của nó.
“Vậy thì sao?” (lườm)
“E…Em có thể thở một chút không?” Ace thầm thì.
Thatch phải cố kìm hết sức để không bò lăn ra cười. Các thuyền viên khác cũng run rẩy một cách đáng ngờ, thậm chí cả ông già xem cảnh đó cũng thích thú cười nhẹ và cái này cho ông vài cái lườm từ đội trưởng đội một.
“N…Này… Ma…arc… anh có thể…”
“THATCH, KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI!”
“Xin lỗi, được rồi (nấc) ừm, anh có thể thả “cậu bạn yêu dấu” của chúng ta ra không, có lẽ chúng ta (nấc) không thể để cậu ấy chết ngạt, anh biết mà (nấc) Ace chẳng phải lúc nào cũng để ý xung quanh… nhưng không phải đó là điều chúng ta thích nhất ở cậu ấy sao (… không *lời Marco*) và…”
“Thôi, im đi!... Được rồi.”
Ném một cái nhìn đe dọa sau cùng, anh thả Ace ra… thôi được, thành thật mà nói thì anh còn ném cậu vào cột buồm chính một cú như trời giáng và đi sang chỗ khác, tàn sát mọi thứ trong tầm mắt (bạn có chắc rằng nhìn không thể giết người không?)
Đội trưởng đội hai bật dậy, nhanh chóng lùi xa khỏi tên phượng hoàng cho đến lúc gã trở lại bình thường.
Mọi người cũng dần dịu xuống, có vẻ sự hào hứng vui vẻ đã đi qua.
… ồ giá mà họ biết…
Thatch vẫn còn nhăn nhở bước lại chỗ Ace.
“Cậu có biết chúng ta gặp rắc rối gì không?”
“Hả?”
“Tôi muốn chơi tiếp, nhưng cậu đã phá hoặc làm mất tất cả năm mươi quả cầu của chúng ta rồi…! Tóm lại, nghĩ xem làm sao chúng ta kiếm được quả mới đi!”
Thatch khoanh tay lại, đặt bữa ăn của mình trên sàn tàu.
“Babababa… được rồi, em xin lỗi, em không biết phải làm gì nữa… à có lẽ chúng ta có thể…”
Một nụ cười quỷ quyệt hiện lên trên mặt cậu tóc đen.
“Những quả cầu lông làm từ lông chim phải không?”
“Phải, tôi biết chúng ta phải làm gì rồi…”
Nếu bạn thấy nụ cười đáng sợ của gã, bạn sẽ nghĩ rằng ác quỷ đang đứng trước mặt bạn.
Nhưng khuôn mặt đội trưởng đội số bốn thì nhìn không được thông minh cho lắm.
“Kế hoạch của cậu là gì?”
“Hả…? À phải, tất nhiên dù sao em cũng cần anh giúp một tay.”
Ace tựa vào gã tóc nâu thì thầm gì đó vào tai.
Lúc đầu gã đàn ông có mái đầu pompadour chẳng có vẻ thiết tha gì cho lắm, muốn phản đối, nhưng khi nhìn thấy cái nhìn ngây thơ trên gương mặt Ace (/đi mà/ ...cậu ta thật dễ thương) gã phải cười.
“Ô kê, sẽ vui đây… cứ thử xem nào, chúng ta THẬT SỰ cần nguyên liệu cho quả cầu lông mới…”
“Rồi, đi chuẩn bị nào…”
Năm phút sau họ gặp lại ở đằng sau ghế ông già, trốn sau đấy quan sát Marco. Ace cầm một hộp bánh quy trong tay, Thatch mang dây sắt và găng tay sắt. Họ nhìn nhau gật đầu.
“Rồi, thử xem.”
Ace đứng dậy đi về phía Marco. Cậu dừng lại cách gã một đoạn. Gã tóc vàng ngẩng lên ném một cái nhìn đầy nghi ngờ về phía tên đang cười rất ngọt kia. Ace gãi đầu đưa hộp bánh ra cho tên đầu quả d… e hèm, Marco.
“Anh biết đấy… em muốn nói…
Em xin lỗi."
Vài thuyền viên quan sát với vẻ thích thú. Marco nhướn mày. Bạn chẳng thể tin nổi tên ngốc khờ khạo này phải không? Chầm chậm anh nhận lấy chiếc hộp và mở ra, đôi mắt vẫn dính lấy một Ace đang cười nhiệt tình. Rồi anh mở hộp, nhìn vào trong.
“Bánh quy? Ừm… cám ơ…”
Anh nhìn gần hơn.
“BÁNH QUY CHO CHIM? CẬU ĐEM CHO TÔI BÁNH.QUY.DÀNH.CHO.CHIM?
Gã tóc vàng không thể điên tiết hơn được nữa, anh biến đổi hoàn toàn sang hình dạng phượng hoàng và bay cao vài feet trên mặt sàn.
“CẬU MUỐN CHỌC TỨC TÔI HẢ?”
Nếu ai đó có thể khiến anh chàng lúc nào cũng điềm tĩnh này nổi giận, thì đó là Ace… dù là một trong những người bạn thân thiết nhất đi nữa thì cậu ta vẫn luôn có khả năng làm anh phát điên.
KHÔNG AI dám đùa với trái ác quỷ của anh… không ai ngoại trừ Ace.
Con chim xanh muốn nhào xuống tóm lấy Ace nhưng đúng vào lúc ấy…
“NGAY BÂY GIỜ!”
Ace hét lên.
Thatch nhảy ra từ sau chỗ bố già, chạy về phía họ, quay sợi dây xích và ném…
Cả băng nín thở theo dõi.
Sợi xích quấn chặt quanh đôi chân phượng hoàng, Thatch kéo sợi dây lại, bay vèo.
Con thần điểu cổ đại bị đập xuống, và với một tiếng nổ khủng khiếp gã bị nảy liên tục dọc theo boong tàu.
Bạn có thể nghe thấy tiếng hàm dưới của mọi người rớt xuống sàn gỗ.
Điều này là không thể… phải không… họ có nhìn lầm không? Không, nhất định họ bị ảo giác rồi…
Đội trưởng đội một vừa mới… không, điều này KHÔNG thể là sự thật…
Lập tức Ace hớn hở chạy tới chỗ phượng hoàng và đặt thức ăn lên cổ nó, Thatch cũng thắt nút sợi dây sắt chạy lại phía Marco, với tìm những chiếc lông…
“Rồi, giờ chúng ta sẽ vặt lông con chim bé nhỏ này.”
… xỏ đôi găng tay, chạm vào chiếc lông đầu tiên có kích có phù hợp cho một quả cầu…
“GRƯỪỪỪ!”
Thật sự họ không nghĩ rằng mọi chuyện lại dễ dàng đến thế phải không?
Rõ ràng họ đã đánh giá thấp con phượng hoàng (ô kê, thật sự họ không nghĩ mình có thể đánh bại người có lẽ là mạnh nhất sau Râu Trắng, nhưng này, bạn phải lạc quan lên chứ…) và ngay bây giờ tội nhân đã được kết án…
Phượng hoàng rống lên, xé toạc sợi dây, nhảy lên không trung nắm chặt hai gã (không chống cự được) bằng móng vuốt, phát động haki cắm sâu vào da thịt, bay vút lên cao, cao hơn nữa, ném Thatch xuống đỉnh cột buồm và vứt Ace xuống biển.
Chầm chậm, anh lướt xuống boong tàu và biến trở lại thành người. Anh trừng mắt nhìn Thatch và những vòng tròn trên mặt nước lần cuối.
“Không ai được đụng đến lông vũ của tôi, hiểu chưa? Hai thằng ngốc… chúng nghĩ chúng có thể sỉ nhục trái ác quỷ của ta sao…”
Mọi người chết lặng… chuyện này thật kì cục.
…
…
…
“Gurararara, gurararara...”
Vâng, Râu Trắng thật sự yêu các con trai của mình.
Marco lườm ông già…
“Hừm…”
Anh đã hy vọng là ít nhất thuyền trưởng cũng khôn ngoan một chút…
Có vẻ như toàn bộ thuyền viên đều mất trí rồi…
Nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên.
“Bố, con nghĩ boong tàu cần được lau chùi phải không ạ?”
“Nếu con nói vậy, con trai!”
Marco mỉm cười hài lòng, gật đầu với người được gọi là bố và đi xuống boong, anh thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Cánh cửa vừa sập lại sau lưng người đội trưởng, cả băng đã không nhịn nổi vỡ òa trong tiếng cười và… Luôn có những chuyện hay ho trên con tàu này nhưng chuyện này nhất định đáng để lưu danh sử sách!
Thatch khó nhọc trèo xuống cột buồm giữa những tràng cười. Xương cốt khắp mình ê ẩm, nhưng nói thật thì anh cũng phải cười chính mình… ít nhất là một chút.
“He he, màn trình diễn ấn tượng đấy, các cậu…”
Vista bước lại phía anh chàng tóc nâu.
“Hừm… e hèm… tôi biết
… nhưng không phải ai đó nên xuống cứu Ace à?”
“Chết tiệt, quên mất!”
Vista vứt mũ trên sàn và nhảy xuống nước. Tưởng chừng như hàng thế kỷ trôi qua tới lúc anh nổi lên mặt biển thở hồng hộc, nhưng may mắn là Ace đã ở trên vai anh. Mọi người ném dây ra kép hai gã trở về tàu an toàn. Ace nôn ra nước, nhưng tỉnh lại rất mau… Những người mang chữ D thật là ấn tượng.
“Ha ha, tuyệt đấy chứ (phun ra nhiều nước hơn) hả?”
Mọi người nhìn xuống Ace không tin nổi, ô kê, họ bối rối cái gì chứ, Ace là như vậy mà…
“Ừm Ace này, cậu có biết chúng ta phải lau sàn không?”
Mặt Ace tối sầm lại.
“Ôi tuyệt…”
Nhưng lập tức lại cười…
“Hi hi, em vừa nghĩ ra một ý, này Thatch sao không…”
“KHÔNG KẾ HOẠCH NÀO CỦA CẬU NỮA ĐÂU!”
Vâng, đấy thật sự là một buổi sáng rất bình thường trên con tàu băng hải tặc Râu Trắng.
Author: nosilam
Translator: Hyouton
Proof reader: Khốn Nạn Công Khai
Warnings: không
Category: humor
Rating: K
Characters: Ace, Thatch, Marco
Status: hoàn thành, đã được sự cho phép của tác giả
- :
Link gốc: Never ask a phoenix for a feather
Summary: Lẽ ra đó phải là một ngày êm ả bình thường trên con tàu của băng hải tặc Râu Trắng. Vâng, nhưng với Ace và những ý tưởng điên rồ của cậu ta thì “bình thường” là một điều bất khả thi. Tội nghiệp thay Marco…
Xin đừng vặt lông phượng hoàng
/bùm/… /bụp/… /bùm/… /bụp/… /bùm/… /bụp/…
/XÈOOOO/
“ACE! Cậu đốt mất quả cầu lông thứ 23 rồi đấy!”
“Này, đâu phải lỗi của em, cái thứ chết tiệt đó nằm ngoài tầm với chứ Thatch!”
“Trò này cần đánh quả cầu đi xa để đối phương không đỡ được!
Giờ tỉ số là 43 : 9!”
“Không công bằng! Quả cầu lông thậm chí còn không chạm sàn, anh không thể chắc là em có bắt được nó hay không!”
“Phải rồi, vì cậu ĐỐT NÓ MÀ!...
… Cậu KHÔNG đánh trả được, nên tôi thắng.”
“Im đi, chẳng qua là vì anh… /ngáy/…”
“Ô tuyệt thật, cậu ta lại ngủ mất rồi…
NÀY ACE! AAACE!..”
* * *
Đấy là một ngày đầy nắng (trong khoảnh khắc) trên nửa sau Đại Hải Trình, Tân Thế giới và chẳng có gì đáng quan tâm. Cho đến bữa trưa vẫn còn vài tiếng nữa, trời quá nóng để làm việc và hầu hết mọi người chẳng làm được gì nên hồn vì chứng đau đầu từ trận chè chén bét nhè đêm qua. Cùng với đó là những tiếng đồng hồ cực kì buồn chán…
Marco dựa vào thành tàu đọc sách, Bố Già say chếnh choáng (mặc những lời cảnh báo của các y tá) nhờ Jozu và hàng lít rượu, Vista thì đang đánh bóng những thanh kiếm, Izou thay lớp trang điểm, Haruta bắt mấy con vua biển cho nhà bếp, vài người đang chơi bài… đó là những công việc bình thường mà băng hải tặc Râu Trắng làm vào một ngày tẻ nhạt như vậy.
Vậy nên Thatch nảy ra ý định chơi cầu lông với Ace. Thật sự thì có vẻ đó không phải là sáng kiến lấy làm thông minh cho lắm. Xin lỗi, nhưng không phải là ý hay khi chơi cùng Ace. Trong vài phút, cậu ta không ngủ gật, không đốt cháy vợt hay cầu lông, không đâm sầm vào cột buồm, không đập trúng ai đó, không hét lên đòi ăn hay vấp phải thuyền viên nào thì ấy là cậu ta đang suy nghĩ để tìm từ nói về cậu em trai Luffy Mũ Rơm, rồi sau đó lại muốn biết người ta nói gì về nó, và rồi lại lu loa thằng nhóc người cao su tuyệt như thế nào, mức truy nã cao như thế nào, những việc cậu nhóc làm… nói cách khác, cậu tự hào như thế nào về cậu tân binh ấy, cậu nhảy qua boong tàu Moby Dick như một con gà điên, cố bắt lấy quả cầu, hét lên những thứ đại loại như “Lần này em sẽ bắt được” hay “Ha, em thắng rồi” (cậu ta thua từ đầu hiệp) và cư xử hệt như một đứa con nít mười tuổi bị mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý.
Và họ đã “chơi” suốt một tiếng cho tới bây giờ.
Và giờ thì… e hèm… tôi nghĩ đây là lần thứ bảy Ace đứng đấy, ngáy khò khò, một cái bong bóng thò ra khỏi mũi, mơ về cái quái gì đấy trời biết, ngủ say như chết.
Tuyệt thật đấy.
* * *
“ACE!”
Thatch rứt mái đầu pompadour.
“Này Athmos (gã là người đứng gần Ace nhất) cậu có thể…”
“Được rồi Thatch, nhưng đây là lần cuối cùng tôi đánh thức cái tên khùng này…!”
“Cảm ơn.”
“ACE, MỘT CÔ GÁI XINH ĐẸP ĂN HẾT THỊT CỦA CẬU KÌA!”
Athmos rống lên vào tai Ace, lấy một chai rượu đập vào đầu.
“Cái gì, thịt của em… cô ta đâu? Anh nói là xinh đẹp à? Này đau đấy!”
Cậu tóc đen nhìn quanh bối rối.
“Ê mà… tại sao anh lại cười? Có chuyện gì à?”
Thatch càu nhàu bực tức.
“Ace, cậu LẠI ngủ gật nữa… Được rồi, tỉ số là 43 : 9, đến lượt cậu phát cầu, nhưng lần này thì cẩn thận đấy, đây là quả cuối cùng rồi!”
“Ơ vậy hả? Nhưng…”
“XIN CẬU ĐẤY, chơi thôi!”
“Nhưng thịt…!”
“CHƠI!”
/càu nhàu/
Ace phát cầu, bằng cách nào đó mà nó bay được sang phía Thatch, anh đập lại bay thẳng tới chỗ Ace, Ace tiếp tục… (/Whoa, anh thấy không? Em làm được rồi!/)…
Trong một lúc họ đã chơi rất bình thường…
Rồi Thatch đánh một cú rất mạnh, quả cầu trở chiều bay sang phía lan can nơi Marco đang ngồi quay mặt ra biển.
Ace chạy theo quả cầu, tập trung vào, rướn tay, một chút nữa, rồi thêm một chút nữa, kéo dài ra bằng lửa (Tuyệt thật, cây vợt tiếp theo bị cháy rồi.)
“EM LÀM ĐƯỢC RỒIII!”
và vung thật lực…
/RÂẦMMMM/
Với tiếng tõm yên lặng quả cầu rơi xuống nước…
“ĐAUUUUU!”
“ĐỒ NGỐC, CẬU KHÔNG THỂ NHÌN XEM CẬU ĐÁNH VÀO ĐÂU HẢ?”
Bộ móng vuốt sắc khỏe ấn Ace xuống sàn gỗ.
Marco giận dữ trừng mắt nhìn tên tội đồ, ngọn lửa xanh bập bùng quanh cơ thể, một cục u to tướng (tất nhiên lập tức lành lại) sưng vù sau quả đầu.
“CÓ GÌ KHÓ ĐỂ NHÌN NGÓ XUNG QUANH MỘT CHÚT HẢ?”
Đôi mắt buồn tẻ hàng ngày của phượng hoàng dâng tràn phẫn nộ. Nếu anh có ghét một thứ gì, thì đó là khi giờ nghỉ của anh bị phá vỡ, đặc biệt khi điều đó có nghĩa là bị một cái vợt đập vào đầu.
“Ừm, anh biết đấy.. cho em xin lỗi… hay ừm… vậy…”
Cậu tóc đen không biết nói gì, những chiếc vuốt cộng với haki bóp nghẹt đường khí quản khiến cậu ngạt thở…
Câu trả lời quá đơn giản: khi cậu cố gắng ghi điểm, đôi mắt cậu chỉ tập trung vào đường di chuyển của quả cầu, và khi cậu vung vợt ra đỡ thì cái đầu Marco nằm trên quỹ đạo của nó.
“Vậy thì sao?” (lườm)
“E…Em có thể thở một chút không?” Ace thầm thì.
Thatch phải cố kìm hết sức để không bò lăn ra cười. Các thuyền viên khác cũng run rẩy một cách đáng ngờ, thậm chí cả ông già xem cảnh đó cũng thích thú cười nhẹ và cái này cho ông vài cái lườm từ đội trưởng đội một.
“N…Này… Ma…arc… anh có thể…”
“THATCH, KHÔNG ĐƯỢC CƯỜI!”
“Xin lỗi, được rồi (nấc) ừm, anh có thể thả “cậu bạn yêu dấu” của chúng ta ra không, có lẽ chúng ta (nấc) không thể để cậu ấy chết ngạt, anh biết mà (nấc) Ace chẳng phải lúc nào cũng để ý xung quanh… nhưng không phải đó là điều chúng ta thích nhất ở cậu ấy sao (… không *lời Marco*) và…”
“Thôi, im đi!... Được rồi.”
Ném một cái nhìn đe dọa sau cùng, anh thả Ace ra… thôi được, thành thật mà nói thì anh còn ném cậu vào cột buồm chính một cú như trời giáng và đi sang chỗ khác, tàn sát mọi thứ trong tầm mắt (bạn có chắc rằng nhìn không thể giết người không?)
Đội trưởng đội hai bật dậy, nhanh chóng lùi xa khỏi tên phượng hoàng cho đến lúc gã trở lại bình thường.
Mọi người cũng dần dịu xuống, có vẻ sự hào hứng vui vẻ đã đi qua.
… ồ giá mà họ biết…
Thatch vẫn còn nhăn nhở bước lại chỗ Ace.
“Cậu có biết chúng ta gặp rắc rối gì không?”
“Hả?”
“Tôi muốn chơi tiếp, nhưng cậu đã phá hoặc làm mất tất cả năm mươi quả cầu của chúng ta rồi…! Tóm lại, nghĩ xem làm sao chúng ta kiếm được quả mới đi!”
Thatch khoanh tay lại, đặt bữa ăn của mình trên sàn tàu.
“Babababa… được rồi, em xin lỗi, em không biết phải làm gì nữa… à có lẽ chúng ta có thể…”
Một nụ cười quỷ quyệt hiện lên trên mặt cậu tóc đen.
“Những quả cầu lông làm từ lông chim phải không?”
“Phải, tôi biết chúng ta phải làm gì rồi…”
Nếu bạn thấy nụ cười đáng sợ của gã, bạn sẽ nghĩ rằng ác quỷ đang đứng trước mặt bạn.
Nhưng khuôn mặt đội trưởng đội số bốn thì nhìn không được thông minh cho lắm.
“Kế hoạch của cậu là gì?”
“Hả…? À phải, tất nhiên dù sao em cũng cần anh giúp một tay.”
Ace tựa vào gã tóc nâu thì thầm gì đó vào tai.
Lúc đầu gã đàn ông có mái đầu pompadour chẳng có vẻ thiết tha gì cho lắm, muốn phản đối, nhưng khi nhìn thấy cái nhìn ngây thơ trên gương mặt Ace (/đi mà/ ...cậu ta thật dễ thương) gã phải cười.
“Ô kê, sẽ vui đây… cứ thử xem nào, chúng ta THẬT SỰ cần nguyên liệu cho quả cầu lông mới…”
“Rồi, đi chuẩn bị nào…”
* * *
Năm phút sau họ gặp lại ở đằng sau ghế ông già, trốn sau đấy quan sát Marco. Ace cầm một hộp bánh quy trong tay, Thatch mang dây sắt và găng tay sắt. Họ nhìn nhau gật đầu.
“Rồi, thử xem.”
Ace đứng dậy đi về phía Marco. Cậu dừng lại cách gã một đoạn. Gã tóc vàng ngẩng lên ném một cái nhìn đầy nghi ngờ về phía tên đang cười rất ngọt kia. Ace gãi đầu đưa hộp bánh ra cho tên đầu quả d… e hèm, Marco.
“Anh biết đấy… em muốn nói…
Em xin lỗi."
Vài thuyền viên quan sát với vẻ thích thú. Marco nhướn mày. Bạn chẳng thể tin nổi tên ngốc khờ khạo này phải không? Chầm chậm anh nhận lấy chiếc hộp và mở ra, đôi mắt vẫn dính lấy một Ace đang cười nhiệt tình. Rồi anh mở hộp, nhìn vào trong.
“Bánh quy? Ừm… cám ơ…”
Anh nhìn gần hơn.
“BÁNH QUY CHO CHIM? CẬU ĐEM CHO TÔI BÁNH.QUY.DÀNH.CHO.CHIM?
Gã tóc vàng không thể điên tiết hơn được nữa, anh biến đổi hoàn toàn sang hình dạng phượng hoàng và bay cao vài feet trên mặt sàn.
“CẬU MUỐN CHỌC TỨC TÔI HẢ?”
Nếu ai đó có thể khiến anh chàng lúc nào cũng điềm tĩnh này nổi giận, thì đó là Ace… dù là một trong những người bạn thân thiết nhất đi nữa thì cậu ta vẫn luôn có khả năng làm anh phát điên.
KHÔNG AI dám đùa với trái ác quỷ của anh… không ai ngoại trừ Ace.
Con chim xanh muốn nhào xuống tóm lấy Ace nhưng đúng vào lúc ấy…
“NGAY BÂY GIỜ!”
Ace hét lên.
Thatch nhảy ra từ sau chỗ bố già, chạy về phía họ, quay sợi dây xích và ném…
Cả băng nín thở theo dõi.
Sợi xích quấn chặt quanh đôi chân phượng hoàng, Thatch kéo sợi dây lại, bay vèo.
Con thần điểu cổ đại bị đập xuống, và với một tiếng nổ khủng khiếp gã bị nảy liên tục dọc theo boong tàu.
Bạn có thể nghe thấy tiếng hàm dưới của mọi người rớt xuống sàn gỗ.
Điều này là không thể… phải không… họ có nhìn lầm không? Không, nhất định họ bị ảo giác rồi…
Đội trưởng đội một vừa mới… không, điều này KHÔNG thể là sự thật…
Lập tức Ace hớn hở chạy tới chỗ phượng hoàng và đặt thức ăn lên cổ nó, Thatch cũng thắt nút sợi dây sắt chạy lại phía Marco, với tìm những chiếc lông…
“Rồi, giờ chúng ta sẽ vặt lông con chim bé nhỏ này.”
… xỏ đôi găng tay, chạm vào chiếc lông đầu tiên có kích có phù hợp cho một quả cầu…
“GRƯỪỪỪ!”
Thật sự họ không nghĩ rằng mọi chuyện lại dễ dàng đến thế phải không?
Rõ ràng họ đã đánh giá thấp con phượng hoàng (ô kê, thật sự họ không nghĩ mình có thể đánh bại người có lẽ là mạnh nhất sau Râu Trắng, nhưng này, bạn phải lạc quan lên chứ…) và ngay bây giờ tội nhân đã được kết án…
Phượng hoàng rống lên, xé toạc sợi dây, nhảy lên không trung nắm chặt hai gã (không chống cự được) bằng móng vuốt, phát động haki cắm sâu vào da thịt, bay vút lên cao, cao hơn nữa, ném Thatch xuống đỉnh cột buồm và vứt Ace xuống biển.
Chầm chậm, anh lướt xuống boong tàu và biến trở lại thành người. Anh trừng mắt nhìn Thatch và những vòng tròn trên mặt nước lần cuối.
“Không ai được đụng đến lông vũ của tôi, hiểu chưa? Hai thằng ngốc… chúng nghĩ chúng có thể sỉ nhục trái ác quỷ của ta sao…”
Mọi người chết lặng… chuyện này thật kì cục.
…
…
…
“Gurararara, gurararara...”
Vâng, Râu Trắng thật sự yêu các con trai của mình.
Marco lườm ông già…
“Hừm…”
Anh đã hy vọng là ít nhất thuyền trưởng cũng khôn ngoan một chút…
Có vẻ như toàn bộ thuyền viên đều mất trí rồi…
Nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên.
“Bố, con nghĩ boong tàu cần được lau chùi phải không ạ?”
“Nếu con nói vậy, con trai!”
Marco mỉm cười hài lòng, gật đầu với người được gọi là bố và đi xuống boong, anh thật sự cần nghỉ ngơi một chút.
Cánh cửa vừa sập lại sau lưng người đội trưởng, cả băng đã không nhịn nổi vỡ òa trong tiếng cười và… Luôn có những chuyện hay ho trên con tàu này nhưng chuyện này nhất định đáng để lưu danh sử sách!
Thatch khó nhọc trèo xuống cột buồm giữa những tràng cười. Xương cốt khắp mình ê ẩm, nhưng nói thật thì anh cũng phải cười chính mình… ít nhất là một chút.
“He he, màn trình diễn ấn tượng đấy, các cậu…”
Vista bước lại phía anh chàng tóc nâu.
“Hừm… e hèm… tôi biết
… nhưng không phải ai đó nên xuống cứu Ace à?”
“Chết tiệt, quên mất!”
Vista vứt mũ trên sàn và nhảy xuống nước. Tưởng chừng như hàng thế kỷ trôi qua tới lúc anh nổi lên mặt biển thở hồng hộc, nhưng may mắn là Ace đã ở trên vai anh. Mọi người ném dây ra kép hai gã trở về tàu an toàn. Ace nôn ra nước, nhưng tỉnh lại rất mau… Những người mang chữ D thật là ấn tượng.
“Ha ha, tuyệt đấy chứ (phun ra nhiều nước hơn) hả?”
Mọi người nhìn xuống Ace không tin nổi, ô kê, họ bối rối cái gì chứ, Ace là như vậy mà…
“Ừm Ace này, cậu có biết chúng ta phải lau sàn không?”
Mặt Ace tối sầm lại.
“Ôi tuyệt…”
Nhưng lập tức lại cười…
“Hi hi, em vừa nghĩ ra một ý, này Thatch sao không…”
“KHÔNG KẾ HOẠCH NÀO CỦA CẬU NỮA ĐÂU!”
* * *
Vâng, đấy thật sự là một buổi sáng rất bình thường trên con tàu băng hải tặc Râu Trắng.
~ Hết ~
Mít Ăn Hại- Total posts : 163
Similar topics
» Salad Dưa Leo Phương Đông
» [Longfic][GaaOOC]Cậu đừng rời xa tớ
» [Fanfic][KHR] Xin đừng nói "Aishiteru"
» Đừng tới đây - Phi Thiên Dạ Tường
» [Chuyện có thật] Đừng Tắt Webcam!
» [Longfic][GaaOOC]Cậu đừng rời xa tớ
» [Fanfic][KHR] Xin đừng nói "Aishiteru"
» Đừng tới đây - Phi Thiên Dạ Tường
» [Chuyện có thật] Đừng Tắt Webcam!
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum