oOo VnSharing Database oOo
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

[Longfic][ItaSasu] Câu chuyện nhỏ của mèo cưng

Go down

[Longfic][ItaSasu] Câu chuyện nhỏ của mèo cưng  Empty [Longfic][ItaSasu] Câu chuyện nhỏ của mèo cưng

Post by wolf18 Thu Nov 06, 2014 2:33 pm

Câu chuyện nhỏ của mèo cưng

Disclaimer: Những nhân vật do Kishi tạo ra thì thuộc về Kishi. Nhân vật do tôi tạo ra thì thuộc về tôi. Các hình ảnh minh họa đều có thể tìm thấy được trên Internet và chúng không thuộc về tôi.
Author: Wolf18 (Blueviolin đăng giùm )
Category comedy, fantasy
Rating: K
Pairings: ItaSasu
Status: Ongoing

C1

Sasuke là một con mèo tốt số. Vẻ ngoài điển trai, mê hoặc hàng tá cô mèo trong xóm. Kĩ năng điêu luyện và sức khỏe tốt, đủ giúp nó để lại một vết sẹo dài trên mũi của con chó dữ nhất vùng, Danzo. Nhưng tuyệt vời hơn tất cả, đó là nó có một người chủ rất là yêu thương chiều chuộng nó…

Mỗi ngày, buổi sáng đúng bảy giờ, nó sẽ có một chén sữa nóng để trước ổ. Buổi trưa là cá chiên hoặc thức ăn mềm. Bữa tối thì thường xuyên được thay đổi tùy thuộc vào chủ nó, nhưng bữa nào cũng là bữa ngon. Mấy hôm ăn no chán chê thì nó nhịn đói vài hôm, tập thể dục, giảm eo. Lúc đó, chủ của nó cứ gọi là xoắn xuýt hết cả lên, tưởng mèo cưng làm sao, hay là lại bị ốm rồi? Còn nó thì cứ chổng mông nghênh mặt mặc chủ nó nói gì.

Tuy nhiên, gần đây, Sasuke lại đang rất là bất mãn. Không phải vì con mèo lông vàng không đến tìm nó để lải nhải, hay là vì Danzo vẫn sửng cồ, rống họng mỗi khi nó đi ngang. Tất cả mọi sự khó chịu của nó hiện giờ đều là vì chủ của nó, Itachi.

Không phải là anh ấy không cho nó ăn, hay là vì không thường xuyên chơi đùa với nó như trước. Mà đơn giản là vì Itachi đã không còn về nhà đúng giờ. Đã thế, mỗi khi về nhà người anh ta sẽ nồng nặc mùi rượu, thuốc lá và nước hoa.

Sasuke cảm thấy bị bỏ rơi…. Này, cái con người chỉ biết cắm đầu vào công việc kia…. Cái con người với cuộc sống hằng ngày chỉ là một đường thẳng tắp, cơ quan – nhà ở đi đâu rồi? Nó có linh cảm chẳng lành. Chà…cuộc sống sẽ trở nên phiền phức nếu như nhà này có thêm một người chủ đấy.

Sasuke khó chịu. Nó lăn vòng vòng khắp nhà cố gắng giải tỏa sự bức bối của mình nhưng tình hình thì chỉ càng tệ thêm. Cuối cùng, nó đứng dậy, quyết định đi tìm quân sư quạt mo của mình.

***

Chắc chắn chủ cậu có bạn gái!” Con rắn xanh nói.

Sasuke bực mình lấy đuôi vỗ mạnh vào giữa lưng rắn khiến nó quằn quại. “Đừng có nói bậy.” Nó rít qua kẽ răng.

“Bậy gì mà bậy!” Con rắn trắng lúc lắc cái đuôi của nó. “Chủ của cậu đang trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, có tiền, có nhà, lại có xe. Công danh ổn định, hiền lành, chín chắn. Gái trừ khi là thích shounen ai còn không là có mắt như mù mới bỏ qua một người như thế!”

Sasuke cúi gằm mặt xuống đất, tức tối đập đập đuôi. Đúng là vậy thật, kể cả là mèo như cậu mà còn cảm thấy rằng cưới được một người như “anh chủ” là nhờ có phúc đức tổ tiên để lại cả đấy.

“Mà người ta thường nói, “mê trai (?) bỏ bạn”, cá là sớm hay muộn thì chú em đây cũng sẽ trở thành vô gia cư như bọn anh thôi.” Con rắn trắng vỗ vai Sasuke đầy an ủi.

“Không thể nào!” Sasuke chợt hét toáng lên, mất hết cả vẻ lạnh lung kiêu hãnh thường ngày. “Cùng lắm thì không như trước thôi chứ làm gì tới nỗi…”

“Không không, chú em nhầm rồi! Không có đứa con gái nào mà lại có thể chịu được một thằng chồng thích đem thú cưng để lên đầu thờ như thằng chủ chú đâu! Sớm hay muộn cô ả cũng sẽ siêu sinh cho chú, hoặc quẳng chú đi đâu đó thiệt xa để chú vĩnh viễn không trở về được nữa mà thôi….”

“Thế nên, chú có muốn gia nhập hội “Long hiền nhân” của bọn anh không? Lệ phí gia nhập chỉ cần mười cái trứng chim là được.” Con rắn trắng nhảy vào cắt ngang lời của con rắn xanh.

“Dẹp”. Miêu thần chưởng hạ xuống, đánh cho con rắn trắng nằm bẹp dí. “Dám trù ông, thì ông cho chết!”. Sau khi dẫm vài phát nữa lên con rắn tội nghiệp, Sasuke liền cong mông, vểnh đuôi rời khỏi hiện trường gây án.

Tuy rằng thế, cuộc nói chuyện của nó với hai con rắn đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh về tương lai không xa nhưng rất xấu này khiến cho Sasuke đi đến một quyết định trọng đại trong đời nó.

NÓ NHẤT ĐỊNH PHẢI NGĂN CHẶN CHỦ NÓ CÓ VỢ!!!!

***

Lí tưởng là một việc, thực hiện là một việc khác. Đầu tiên, dù rằng nó là động vật bốn chân đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào chạy nhanh bằng cái hộp đen đen mà chủ nó hay dùng để đi làm hoặc là cái con sâu róm trắng không chân có thể nhồi nhét rất nhiều người được.

Nhưng nếu nó không thể đi theo chủ làm bảo tiêu 24/24 thì làm sao biết được chủ nó làm gì? Gặp gỡ ai? Ai là đối tượng tương lai của ảnh? Rồi nó còn phải lên kế hoạch phá hoại hạnh phúc của ảnh nữa chứ?

Ôi biết bao nhiêu là việc phải làm. Nó biết bắt đầu từ đâu đây?
Trời đẹp và xanh. Sasuke lăn qua lăn lại trên mái nhà, nơi nó thường dùng để sưởi ấm. Ước gì nó có tay sai để có thể theo dõi chủ của nó thì tốt biết bao.

À không, nó có chứ…. Trời ạ, làm sao mà nó lại có thể quên được cái lũ ăn hại chuyên môn lục rác nhà nó chớ! Sasuke nhanh chóng nhảy xuống mái nhà rồi chạy tới khu đổ rác.

“HÙ!!!”

“Quác!!!”

Lũ quạ tan tác tháo chạy. Chúng nhanh chóng bay lên ngồi chễm chệ trên dây điện, cách xa tầm ma trảo của Sasuke.

“Shikamaru!!! Xuống đây!”

Nó hếch mặt nhìn về phía bọn quạ.

Con quạ mập mập dùng cánh đẩy đẩy con quạ gầy gầy kế bên mình. “Ê, Sasuke gọi mày kìa.”

Shikama mặt mày đầy đau khổ sà xuống bãi rác, cố giữ hai mét khoảng cách với Sasuke.

“Cậu gọi tôi có chuyện gì?” Hắn hỏi, cố gắng trông chờ rằng việc lần này sẽ không khó khăn như mấy việc lần trước.

“Không có chi cả.” Sasuke lười biếng đáp. “Chẳng qua là, dạo này tôi không đi thăm Temari nên có chút nhớ cô ấy. Không biết là cậu có gì muốn nhờ tôi chuyển lời hay không thôi?” Nói rồi xòe vuốt ra khoan thai đêm đêm.

Quác. Cái con mèo hen này đang nói gì thế kia? Rõ ràng là uy hiếp mà.

“Không. Không cần đại nhân Sasuke đại giá thân chinh, như thế là cất nhắc tiểu thần. Tiểu thần… tiểu thần nhận không được.”

“Ừ… ta cũng thấy như thế là cất nhắc ngươi.” Sasuke nói.
. Được đằng chân lân đằng đâu. Được voi đòi Hai Bà Trưng, chính là chỉ cái tên mặt dày này chứ không sai đi đâu được hết.

“Thôi, ta cũng không làm khó ngươi… lần này ta đến là do có chuyện cần nhờ.”

Quác. Cuối cùng cũng lòi mặt mèo ra rồi đấy. Có chuyện cần nhờ thì cứ nói thẳng. Đừng có lần nào cũng làm tôi đau tim vì trò mèo của cậu.

***

Và thế là, Shikamaru lại bắt đầu bước đi trên con đường làm nô lệ không công cho Sasuke. Hằng ngày, hắn phải bay tới chỗ Itachi làm việc, ghi chép lại từng động tác của Itachi, giờ nào làm cái gì, gặp gỡ ai,… Cũng may là bạn bè hắn cũng thông cảm cho cái sự khổ sở của hắn nên còn chừa cho chút đồ ăn, chứ không thì thế nào Shikamaru cũng sớm chết vì đói.

Thế nên để tự giúp bản thân xả stress, Shikamaru thường thích thêm mắm dặm muối vào tin tức báo cáo cho Sasuke. Nào là mập mờ giữa Itachi với một cô nàng tóc vàng, ngực tròn đầy. Nào là một nàng tóc xanh xinh như một đóa hồng thường xuyên tìm gặp bàn chuyện với Itachi. Rồi ẩn tình tung tóe của Ita với một anh giai đô con như cá mập. Hay là một tên nhắng nhít có quả đầu như con nít, khoái đeo mặt nạ hay bám theo chủ nhân của nó… Đại khái là vân vân và vũ vũ… Những lúc như thế thì Sasuke chỉ có thể đợi đêm đêm nằm cắn nệm cắn gối mà khóc thầm, tự so sánh bản thân với họ. Chuyện này quả thật là muốn mạng của mèo.

Nhưng Sasuke không ngờ rằng, chuyện xui của nó còn không dừng ở đó.
Không lâu sau đấy, vào một ngày trời trong mấy trắng nhưng không đẹp, thì một đối tượng tình nghi đã chuyển đến sống trong căn nhà củanó và chủ nhân.

Sasuke nín thở, chuyện này, chuyện này… Liền một lúc lấy đi hết chin cái mạng mèo của nó rồi mà.

***

Người đến là một cô gái tóc vàng, kẻ có bộ ngực căng đầy như trái… được rồi nó không quan tâm tới trái cây nên cũng không biết hình dung như thế nào. Nhưng có một sự thật là, nó cực kì cực kì ghét cô gái này.

Cô nàng ban đầu khi mới vào nhà thì cũng cố gắng làm thân với nó, nhưng khi bị Sasuke lạnh lùng từ chối thì mặt mày liền nhăn tít lại, trở mặt nơi nơi kiếm chuyện chọc phá nó. Tỷ như trước kia, bình thường Sasuke muốn nằm đâu thì nằm, thậm chí còn có hẳn một cái nệm riêng để ngả lưng cuộn người trên ghê sô pha. Nhưng từ khi cô gái đó đến thì chỗ của nó bị chuyển thành nằm trong góc, vừa tối lại vừa ẩm. Bình thường, Sasuke có nổi hứng ngao ngao suốt cả buổi tối cũng chả sao, Itachi còn chạy ra vuốt ve vỗ cho nó nín nữa. Nhưng cô gái đó thì bạo lực hơn hẳn, nghe tiếng nó là vớ được cái gì thì liền ném nó. Thế mà Itachi cũng chỉ mắng có vài câu. Rồi mà, cô ấy ăn uống vương vãi, lại đổ tội cho nó…Nó? Một con mèo thanh lịch như nó? Vân vân và vũ vũ.. Cuộc sống bình thường đã chẳng còn bình thường chút nào.

Sasuke tức tối, bức bội, không biết bày tỏ cùng ai. Thế nên cu cậu càng ngày càng gầy gò, lông cũng chẳng còn sáng bóng được như trước. Itachi dạo đó cũng bận rộn liên tục, không có thời gian chăm sóc cho Sasuke nên ác tính cứ như thế tuần hoàn.

Vào một ngày không đẹp trời nọ, sasuke đâu đớn nhận ra rằng, sự mâu thuẫn của căn nhà này đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm. Lí do là vì sao à? Vì hôm ấy, bà cô "tóc vàng hoe hấp dẫn" kia bỗng dưng nổi hứng mở tủ lạnh, tự tiện uống hết sữa của nó. Lúc này Sasuke vẫn còn ngồi trên ghê trong bàn ăn mà phải chứng kiến tất cả. Bảo nó có thể điềm nhiên bỏ qua cho được sao? Sao có thể! Sasuke xù lông, từ từ nhẹ chân bước lại gần bà cô ấy...rồi vùng lên:

Xoẹt.

Trên đùi cô nàng hiện ra ba vệt cào rướm máu. Cô ta hét lên thảm thiết.

Nó đáp bốn chi nhẹ nhàng xuống đất, mặt vểnh lên. Nhưng Sasuke còn chưa kịp cười meo meo đắc thắng thì bỗng thấy mình bị xách lên không trung, mặt đối măt với vẻ giận giữ của Itachi. Người chủ thân yêu của nó không niệm tình mà đè nó ra đùi mình, đét vào cái mông mèo bé nhỏ vài cái.

Sasuke sững sờ, sau đó thì là buồn, buồn ghê gớm. Trong góc nhỏ yên tĩnh nơi chẳng ai them để ý, nó xoay thân cố xoa xoa vuốt vuốt cái mông mình, lòng thầm nghĩ: chủ của nó đã chẳng còn yêu nó nhiều như trước nữa rồi. Thế thì nó còn ở đây làm gì? Còn ở trong cái căn nhà với người chủ trọng sắc khinh bạn này làm gì?

Sasuke ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao sáng, mặt ra vẻ đăm chiêu nghiêm trọng. À được, đã thế nó sẽ quyết định bỏ nhà ra đi. Không có Itachi thì nó cũng có thể tự chăm sóc bản thân được chứ sao!

C2

Giống như những kẻ bỏ nhà ra đi khác, Sasuke cố gắng để lại bất kì đầu mối nào khiến Itachi có thể tìm ra nó. Cái tính kiêu ngạo của nó khiến Sasuke không thể dễ dàng tha thứ cho Itachi. Nên nếu hắn ta muốn nó trở về thì, hẳn nhiên là cần phải cố gắng gấp hai, thậm chí là gấp ba, gấp bốn lần.

Hằng ngày, cu cậu lững thững đi kiếm ăn quanh khu vực mới. Thường thì các bé nữ sinh xinh đẹp, giàu lòng nhân ái, yêu thương động vật là người cho nó ăn nhiều nhất, nhưng đôi khi cũng có mấy ông lão bà lão cô đơn cần người nói chuyện sẵn sàng chu cấp thức ăn cho Sasuke, chỉ cần nó ở với họ một lúc mà thôi.. Còn ban đêm, nó rúc vào những nơi kín gió ngủ tạm, dẫu sao thì mấy tháng này trời cũng không hay mưa. Tuy rằng cuộc sống của Sasuke không thay đổi gì mấy so với bình thường nhưng mà điều này cũng không ngăn được sự khó chịu của cu cậu khi đã hơn ba tuần trôi qua, Itachi còn chưa chịu xuất hiện.

“Có lẽ Itachi thật sự không cần mình.” Sasuke tủi thân nghĩ thầm, ngồi liếm liếm bộ lông đã xơ đi sau mấy tuần lang thang “Hoặc thậm chí là còn sớm mong mình bỏ đi để khỏi phải chăm sóc, để có thời gian… tán gái…” Suy cho cùng thì Sasuke cũng là thuộc loại miệng nói không cần, nhưng nội tâm vẫn luôn nuôi hy vọng. Nói không cần mạnh miệng như thế chẳng qua cũng chỉ là vì sợ hãi. Sợ hãi điều mình suy nghĩ là sự thật, nếu là thế thì bản thân phải biết làm sao? Thế nên, chả thà ngay từ đầu liền không hi vọng thì sẽ không thất vọng, trèo cao ngã càng đau. Sasuke biết điều này nên mới…

Càng nghĩ càng buồn bã, nó quyết định đi dạo một chút cho thư thái tâm hồn. Tuy vậy, hôm nay lại không phải là một ngày may mắn cho Sasuke. Trong lúc nó đang lững thững tản bộ thì họa từ trên trời bỗng rơi ập xuống.

Nhoáng một cái, lúc nó chưa kịp hoàn hồn thì đã bị biến thành tư thế “bán lưng cho đất, bán (bốn) chân cho trời”. Nằm lọt thỏm trong cái vợt lưới, nó nghe những người bắt nó rủ rỉ với nhau:

“Lại thêm một con.”

Sasuke rùng mình. Họ chắc là người của đội bắt chó mèo thuộc Chi cục Thú y rồi. Mấy hôm nay, nó đã nghe bàn tán xôn xao về họ. Nó cũng từng nhìn thấy đám người này từ xa được mấy lần nhưng nhờ thân thủ nhanh nhẹn nên chưa giáp mặt trực tiếp lần nào. Ai ngờ…

Sasuke đột nhiên vùng vẫy mạnh, cố gắng thoát ra khỏi cái vợt lưới nhưng không thể. Mấy cái chân ngắn cũn của nó còn không hề với tới được thành vợt, chưa kể là bị bắt nằm trong một tư thế khó xoay người như thế nữa.

“Nó có vòng cổ này.”

Một người trong số họ bế Sasuke ra, nắm lấy vùng lông sau gáy nó, bắt nó ngửa cổ ra để lộ một cái vòng.

“Vậy là mèo kiểng à?” Một người khác hỏi.

“Ừm...mà cũng chả phải giống gì quý hết. Bán cũng không được bao nhiêu. Cứ liên lạc với chủ nó đi.” Người còn lại nói, rồi lấy giấy bút ra, ghi chép lại địa chỉ và số điện thoại liên lạc trên vòng.

Sasuke khóc ròng. Nó vừa mới bỏ đi chưa được tròn một tháng thì lại bị bắt về rồi. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, ít ra nó bị mang trở về không phải vì nó muốn thế mà là vì không thể chống lại được. Như vậy thì cũng không bị thương lòng tự tôn của nó cho lắm.
Chiều ngày hôm đó, Itachi đến đón Sasuke về nhà. Không có ôm hôn thắm thiết, không có vò đầu nhéo tai kỉ niệm cuộc hội ngộ đầy cảm động giữa chủ và vật nuôi như trên Youtube. Itachi mặt lạnh hơn tiền đi vào, rồi lại như thế đi ra. Khác biệt duy nhất là lúc đi vào trên tay không có gì, lúc đi ra thì có thêm một cái lồng chứa thú cưng mà thôi.

Sasuke nằm im thin thít trong lồng. Nó cảm nhận được sự tức giận ghê gớm của Itachi. Sasuke có chút tủi thân. Tại sao lại giận nó chứ? Nếu như đối xử với nó đàng hoàng, yêu thương nó thì nó cũng đâu có rảnh hơi mà bỏ nhà đi cơ chứ. Toàn bộ là lỗi của Itachi mà cứ làm như là lỗi của nó ấy.

Thế là hai người tiếp tục chiến tranh lạnh cho tới khi về tới nhà.
“Đã tìm được rồi à, Itachi?”

Sasuke ngước nhìn người vừa mới nói. Đó là một thanh niên tóc đỏ, tuy giọng có vẻ già dặn nhưng khuôn mặt thì cứ phải gọi là non choẹt ra.

“Ừ, may mà là bên Cục thú y tìm được.” Itachi thở dài. Con mèo ngốc nhà anh không biết mắc chứng gì mà đột nhiên bỏ nhà đi hoang. Ban đầu, còn tưởng là tới kì giao phối nên không quan tâm mấy, ai mà biết lần này bỏ đi liền suốt ba tuần liền. Anh lo đến mất ăn mất ngủ, nhờ vả không biết bao nhiêu người giúp tìm tên nhóc này đây. Thế nên lúc tìm thấy được cu cậu, thì cảm giác như là trút được gánh nặng trong lòng, nhưng cùng lúc đó thì mệt mỏi và giận dữ lại quay trở về.

“Kiếm thấy ở đâu vậy, Itachi?”

Sasuke xù lông lên. Nó ghét cái giọng này, hóa ra cô ta vẫn ở đây cơ đấy. Tuy nhiên, chuyện tiếp theo xảy ra lại làm cho Sasuke ngạc nhiên vô cùng. Thay vì tiến lại thân thiết với Itachi của nó, thì cô gái kia lại đến gần thanh niên tóc đỏ. Cô quàng tay qua vai người thanh niên kia, đầu gác lên vai, tỏ vẻ thân thiết vô cùng.

“Tui với Danna là lo cho nó lắm đó! Có đúng không Danna!?”

Itachi cảm thấy gân xanh của mình đang nổi đầy thái dương. Dù có vẻ phi lí một chút, nhưng trực giác của anh cho rằng lần này mèo nhà mình bỏ đi tuyệt đối là có liên quan tới chị gái này đây. Nhưng ngại mặt mũi của bạn mình, Itachi mới bỏ qua không cằn nhằn, chứ nếu không thì….
Itachi lấy tay xoa hai bên thái dương. Anh cảm thấy rằng nếu chị gái này còn ở đây thì việc mèo nhà mình tiếp tục bỏ đi chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.

“Sasori, nếu cậu đã về nước rồi thì rước Deidara đi giùm tôi đi nhé. Ở đây, mèo của tôi không thích cổ.”

“Gì chứ!? Nói thế là sao chứ? Tui thích Sasuke lắm chứ bộ.” Deidara bĩu môi. Thân thể uốn éo.

Sasori vỗ nhẹ vào lưng Deidara, trấn an cô ấy. “Ừ, biết rồi.”

Sasuke nghe thế liền đứng dậy, cái đuôi lắc qua lắc lại đầy vui sướng. Trời ạ, hóa ra cô ta không phải là bạn gái của Itachi. Sasuke mừng đến nỗi nếu nó có thể cười như con người thì chắc chắn miệng nó đã ngoác tới tận mang tai rồi. Chưa hết, cuối cùng thì ôn thần cũng đã chịu đi. Vậy thì cuộc sống của Itachi và nó lại có thể trở về bình thường rồi. Nhưng mà… Sasuke đột nhiên nghĩ tới, không có người này thì cũng sẽ có người khác. Theo báo cáo của Shikamaru thì quanh Itachi vẫn còn nhiều đối tượng tình nghi lắm lắm. Thậm chí, hình như là Itachi thật sự có người yêu thật, nếu không thì nó cũng đã không nhầm lẫn như thế. Sasuke suy nghĩ, lần này, nó tuyệt đối phải tiêu diệt hiểm họa từ trong trứng nước. Trước khi Itachi mang người yêu của ảnh đến căn nhà này sống thì nó phải cắm vào và chia rẽ hai người họ. Tốt nhất là làm họ chia tay nhau càng tốt, thế thì đời nó mới yên bình.

.
.
“Chẳng phải cách tốt nhất là làm cho Itachi yêu cậu sao?” Con rắn xanh nói.

“Cái gì cơ?” Sasuke nhảy dựng. Cậu chả thể nào hiểu nổi tại sao Orochimaru lại có thể nói ra điều như thế. Cậu tới đây là để xin lời khuyên về cách biến Itachi thành người độc thân mãi mãi, cơ mà đầu óc của Orochimaru như thế nào mà lại có thể đưa ra một kết luận kinh dị như thế nữa. Nhân thú… điều này…. cũng quá đáng sợ đi….

“Này nhé, muốn phá hoại một cặp đang yêu thì có hai cách, đó là làm cho họ không còn thích nhau nữa hoặc là làm cho một trong số họ thích một người khác hơn. Cách thứ nhất, cậu không biết tình cảm của họ tới đâu, hiểu nhau ra sao, thậm chí cậu còn không biết người kia là ai thì làm sao mà lên kế hoạch tác chiến để chia rẽ bọn họ được cơ chứ. Còn cách thứ hai, chẳng phải dễ làm hơn sao? Cậu biết rõ con người Itachi, sở thích hắn thế nào? Ăn ở ra sao? Vậy còn không cưa đổ được mới là lạ. Với lại cách một thì cho dù cậu có làm họ chia tay nhau được đi chăng nữa, thì chắc gì Itachi không có người yêu thứ hai, thứ ba. Tốt nhất là cậu nắm được ổng trong lòng bàn tay mình, không cho ổng chạy đi đâu hết là khỏe nhất.”

Sasuke ỉu xìu, cậu quả thật khá là do dự. Nhưng mà Orochimaru nói cũng đúng quá đi mất… Nhưng mà cậu là giống đực, Itachi sẽ thích cậu sao chứ?

“Đừng quan tâm tới giống đực, giống cái, loài người cũng có vài kẻ thích người đồng giới mà. Nói thiệt, hồi đó, mãi không thấy chủ cậu có vợ bọn tui cũng nghi lắm rồi mà. Điều quan trọng bây giờ là cậu nên nghĩ cách làm sao mà để cho Itachi thích một con mèo như cậu đi, khác biệt về giống loài mới là khác biệt lớn nhất đấy.” Con rắn trắng - Kabuto vung vẩy đuôi nói.

Sasuke đỏ mặt, cậu muốn độn thổ xuống đất luôn. Cậu lỡ buột mồm nói sạch mấy thứ đang nghĩ trong đầu rồi. Sasuke lấy tay ôm lấy đầu mình, cố gắng che giấu sự xấu hổ. Kabuto thông cảm vỗ vỗ vài cái vào đầu cậu.

“Có lẽ cậu nên đến đền thờ cầu thử xem. Nghe nói linh lắm.” Orochimaru khuyên.

“Có thể….” Sasuke lầm bầm….

***

Và bây giờ thì Sasuke đang hối hận. Nó hối hận muốn chết luôn ấy…. Nó nghĩ là mình chỉ thử thôi… ai mà ngờ linh gì mà linh dữ…. Nó nghĩ có khi linh đến cỡ này là vì nó cúng gần hết tiền trong bóp của Itachi luôn rồi. Ai biết là ước gì được nấy liền cơ chứ… Giờ thì hay rồi… Trần truồng ở đền thờ…. Ai mà thấy thì tuyệt đối sẽ xem nó là biến thái cho coi. Sasuke khóc không ra nước mắt.

ITACHI…. MAU ĐẾN CỨU EM ĐI….!!

wolf18
wolf18

Total posts : 78

Back to top Go down

Back to top

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum