oOo VnSharing Database oOo
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

[Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu)

Go down

[Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu) Empty [Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu)

Post by Nate1214 Mon Nov 10, 2014 1:25 am

HAI ÔNG ANH

Tác giả: tớ ( con em gái )
Nhân vật: 2 ông anh yêu quí
Thể loại: SA
Rating: K
Summary: Độc quyền cũng không hẳn là xấu, nhất là khi nó làm nên 1 chuyện tình ngốc xít
Và có 1 đứa em gái cũng không hẳn là kinh khủng, miễn là nó đừng có mà quá đáng sợ, theo nghĩa gì thì cũng được.
Anh trai - anh zai - em gái, lằng nhằng!
Notes: Đây là truyện suy tưởng 100% nhé! Và 2 ông anh của tớ cũng chỉ biết đến sự tồn tại của nhau qua cái loa phát thanh là tớ. Thế nên, ai đọc truyện này thấy nhân vật quen quen thì cũng đừng thắc mắc mà hỏi 2 ông ý. Không đảm bảo tớ sẽ phải dọn đồ chuyển đến nơi ở khác mất ( địa phủ ý ).
______________________________
HAI ÔNG ANH

Chap 1

- Lạnh chết được!

9h30 tối. Tan học ca cuối. Nó càu nhàu rồi đưa tay kéo lại cái khăn to xụ mà con em đan cho trong lúc dắt xe ra khỏi cổng Bách Khoa. Thả xe chạy chầm chậm, nó rẽ vào phố Huế. Thành phố rực rỡ trong đêm trên cái nền cam dìu dịu từ đèn đường và những ánh đèn neon nổi bật của những cửa hiệu. Phố xá đã qua cái giờ ồn ào tất bật ban ngày để bộc lộ cá tính êm dịu bên tiếng nhạc du dương. Nó thong thả thưởng thức mùi cà phê rang thơm phức, những hạt cà phê trong trẻo và ấm nóng như chình con người Hà Nội. Bên tai, gió vẫn lướt trên da nó mang theo hơi lạnh cố hữu của mùa đông miền Bắc. Kết thúc một ngày, nó tự thưởng cho mình những giây phút lượn lờ trước khi về đến nhà.

Két!!!

Tiếng xe ga thắng gấp ngay phía trước. Và theo phản xạ có điều kiện phát ra từ đầu óc nhanh nhạy của một thằng công nghệ thông tin, nó phanh xe một cách hoàn hảo trước khi tông phải cái kẻ điên muốn giết mình giết người kia. Nó ngẩng lên sau khi lực quán tính buộc nó phải ngắm gầm xe bất đắc dĩ: một con xe SH đen chắn ngang ngay trước mặt. Lí trí và sự hiểu đời cho nó biết tốt nhất là không nên dây dưa với chủ nhân của con xe này, kẻ mà nó nghĩ là giàu có và quyền thế. Người ngồi trên con xe đắt tiền bước lại phía nó: một thanh niên cao ráo, không hẳn là sành điệu nhưng có nét gì quí tộc, và, khác xa nó.

- Có chuyện gì vậy?

Nó rụt rè hỏi. Và trước sự ngạc nhiên của nó, anh ta tiến gần nó rồi tháo cái khăn trên cổ nó ra:

- Cũng không có chuyện gì. Nhưng tôi lấy cái khăn này nhé!

"Cái gì? Anh ta nghĩ anh ta là cái gì kia chứ? Sao có thể trơ trẽn thế nhỉ? Cướp cạn chắc?". Cái nhắc nhở "không dây dưa với loại người này" mà nó vừa đặt ra cho chính mình bị ném xa tít, để cho lòng tự trọng chễm trệ trong đầu. Và miệng nó thì sắp phun ra một tràng. Thì anh chàng kia tháo cái khăn cũng to không kém của nó trên cổ mình ra rồi choàng cho nó. Miệng nó lại há hốc ra và mắt thì nhìn anh ta như thể vừa phát hiện ra loại virut máy tính mới.

- À.... Tôi có một cái khăn như thế này và không muốn ai có cái giống vậy. Thế nên cậu dùng tạm cái khăn này nhé! Thôi, tạm biệt!

Trong khi nó vẫn chưa bắt kịp mạch cảm xúc thì người kia lại leo lên xe đi măt, để lại nó với cái mớ ngổn ngang về hành động kì kạ của anh ta. Mất mấy phút, nó mới ớ ra mình vẫn đang ở trên đường, thế là lại mở máy đi tiếp.


*********
9h50'. Tại một ngôi biệt thự sang trọng trên đường Tô Ngọc Vân, Hồ Tây.

- Cậu Sơn về rồi ạ? - Người bảo vệ hỏi vị chủ nhân trẻ tuổi đang dắt xe qua cánh cổng sắt.

- À, ừ! Anh cất xe hộ tôi.

Người con trai tên Sơn đưa xe cho anh chàng bảo vệ rồi đi vào trong nhà. Anh tháo chiếc khăn đang choàng trên cổ xuống: đen và trắng. Hai màu anh thích nhất đươc phối hợp hài hòa làm nổi bật nhau vượt qua sự tương phản bất trị. Trong tủ, anh cũng có một cái y hệt như thế. Và anh tin chắc, cả hai cái đều do con em kết nghĩa cũng thuộc loại bất trị của anh đan. Nhưng tính anh chí thích duy nhất. Người khác có, anh không cần. Nhưng một khi anh đã có cái gì, thì không ai được phép có. Mà anh thì không vứt cái khăn con em đan cho đi được (nếu không muốn nhận màn hành hạ kinh khủng của nó ). Vậy nên, trong lúc trên đường từ chỗ uống nước với mấy đứa bạn về, khi nhìn thấy một thằng nhóc với chiếc khăn y hệt mình, anh đột ngột dừng xe với cái mục đích đổi khăn với nó. Nhớ đến đấy, anh chợt thấy tưc cười trước khuôn mặt đờ ra vì không hiểu gì của thằng nhóc. Chắc nó cũng chỉ 16, 17, bằng tuổi với con em. Nó củng không có vẻ gì là cao lớn lắm. Hơi gầy. Rồi một ý nghĩ thoáng qua đầu anh: " hay nó là bạn trai con nhóc?". Và thế là...

- Alo? Anh zai ạ?

- À...ờ. Anh zai này. Em gái đang làm gì thế?

- Em gái đang nhảy Au. Mà bộ sắp có bão hả mừ anh zai phone cho em gái thế này? Hay thiên thạch rơi? Mưa axit? Sóng thần?

- Mất dạy! Em gái coi anh zai là thảm họa thiên nhiên à mà nói thế? Anh zai hỏi việc này thôi!

- Việc gì hả anh zai?

-Ngoài anh zai ra, em gái có đan khăn cho ai khác nữa không?

- Có! Người yêu em gái!

- Anh zai hỏi thật đấy!

- Trả lời cũng thật mà!

- Thật á?

- Thật chết liền!

- Sặc. Ôi zời ơi! Trả lời hẳn hoi cho anh zai cái coi!

- Hì! Cho anh trai em gái!

- Hả? Anh trai em gái á?

- Phải. Đỗ Việt Cường, sinh viên năm thứ hai lớp K46T, khoa công nghệ thông tin, học viện Kĩ thuật quân sự. Mà sao anh zai lại hỏi thế?

- À...

Blah...blah...blah...


*********
10h10'. Trên một con phố yên bình vùng ngoại ô Hà Nội.

- Con chào mẹ! - Cường dắt xe vào nhà, không quên đóng cánh cửa gỗ để ngăn nhũng cơn gió giá buốt phá tan hơi ấm trong ngôi nhà hai tầng xinh đẹp. Hai mươi năm nay nó vẫn sống trong ngôi nhà này, cùng với mẹ và nhóc em gái. Bà mẹ nó, một bác sĩ giỏi, đã dành gần nửa cuộc đời chăm lo cho gia đình khi bố nó, đã từng là một kĩ sư danh tiếng, chìm trong những cơn bệnh tâm thần. Người ta nói ông bị loạn trí do làm việc quá nhiều. Thế là mẹ nó đành đưa ông vào viện khi nó mới lên năm còn em nó chưa hiểu gì. Nhưng mẹ nó, có lẽ cũng được an ủi phần nào khi hai đứa con đều ngoan ngoãn, chăm chỉ và thương mẹ.

- Ừ. Mẹ chào con. Con vào ăn cơm đi! - Mẹ nó ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc đầy ắp bệnh án nhìn nó với ánh mắt đầy quan tâm.

- Dạ! Phương nó đâu rồi mẹ?

- Nó trên gác, đang chơi máy tính. Tý con bảo nó đi ngủ sớm cho mẹ! Mai còn đi học!

- Dạ!

Nó bước vào bếp. Cơm canh đã nguội hết. Nó cũng lười chẳng buồn hâm lại. Ăn qua loa hai bát, nó dọn dẹp rồi đi lên gác, nơi con em gái đang chìm đắm trong những bản nhạc.

- A! Cường về rồi hả?

- Cái con này! Anh mày mà mày toàn gọi trống không!

- Xì!!! Nhiễu sự! Ủa, mà khăn em đan cho Cường đâu mà đeo khăn nào thế?

- À, anh để quên.

- Quên? Quên ở đâu? Đừng nói là Cường làm mất rồi nhé?

- À...ừ...

Nó cố tránh anh mắt dò hỏi của nhóc em quỉ quái nên đâu nhận ra được chữ "gian" to đùng mà em nó đeo trên mặt. Nhóc mỉm cười một cái hội tụ đủ nét ác ma khi nó tưởng con bé sẽ hét toáng lên. Nhưng nó đâu thể kể ra nó bị đổi khăn như thế nào được. Chắc chắn nó sẽ phải nhận ngay màn tổng xỉ xờ-vả thê lương từ con em về cái tội ngờ nghệch của mình. Và thế là nó đành phải đuổi khéo con em trước khi leo lên giường cùng với cái mớ hỗn độn trong đầu về sự việc oái oăm mà nó vừa dính vào.
Nate1214
Nate1214

Total posts : 5

Back to top Go down

[Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu) Empty Re: [Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu)

Post by Nate1214 Mon Nov 10, 2014 1:26 am

Chap 2

Sáng. Nó lờ đờ chui ra khỏi cái khăn ấm áp, ngáp ngắn ngáp dài trong lúc làm vệ sinh buổi sáng. Lạnh buốt! Nước tràn vào da nó như mới lấy ra từ ngăn đá tủ lạnh. Tay nó tê tê, đỏ hồng. Nó run rẩy chạy về phòng khoác vội cái áo len rồi thay quần áo chuẩn bị đi học. Vẫn lạnh! Nó rờ tay lên đầu giường kiếm cái khăn rắn-hổ-mang-đen-trắng quen thuộc. Nhưng chiếc khăn mà nó vừa túm được thì đen tuyền, mềm mại. Cuối khăn, chữ Vic được đan cách điệu với tông màu trắng nổi bật. Nó nhớ lại vụ tối qua, định bỏ khăn xuống. Nhưng màn sương trắng xóa mờ mịt bao quanh cửa sổ khiến nó rùng mình mà bất giác đưa khăn lên quần một vòng quanh cổ. "Dài quá", chiếc khăn quá khổ so với chiều cao chỉ nhỉnh hơn 1m60 của nó. Nó quơ tay quấn khăn thêm hai vòng trước khi phóng xuống nhà, nhét hộp xôi mà mẹ nó mua cho vào cặp rồi chạy ra bến xe buýt. Ấm!

Ca học của nó trôi qua một cách chậm chạp. Bốn tiết đầu còn khiến nó tập trung được vào bài giảng. Nhưng hai tiết Triết cuối thì tệ kinh khủng. Chất giọng đều đều của vị giảng viên được lưu trữ lại trong bộ nhớ thì ít mà ghé qua recycle bin thì nhiều. Đầu nó ong ong mấy câu "nó là nó , nó không phải là nó, nó là chính nó" mà rốt cục cũng không biết "nó" là cái gì. Nó thẫn thờ tiếc rẻ sao nãy không ngủ luôn. Tụi bên cạnh đã gà gật hết rồi. Nó mà ngủ nữa thì...hơi bất lịch sự. Thế là nó đành ngồi thơ thẩn nghịch. Chữ Vic trên chiếc khăn một lần nữa đập vào mắt nó. Những thắc mắc về con người kia lại chiếm đầy bộ nhớ.

Tan lớp, nó lang thang ra cổng trường chờ đến ca học Quản trị mạng buổi chiều bên Bách Khoa. Mấy thằng bạn đã kéo nhau qua ngõ Cột Cờ chiến game. Nhưng cái đầu đau nhức bắt nó phải rời xa cái khu ồn ào bất kể giờ giấc kia. Còn lại một mình, nó ôm cuốn giáo trình dày cộp định kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi.

Xịch.

Tiếng xe ngay sát bên khiến nó giật bắn. Và theo quán tính thì rất có thể nó đã tiếp đất không an toàn với tiếp điểm là khuôn mặt. "Rất có thể" thôi nhé! Vì may cho nó, một cánh tay rắn chắc đã kéo nó lại vi trí thăng bằng. Nó ngoảnh lại tìm "thủ phạm" đồng thời là "ân nhân" của vụ thử nghiệm hiện tượng vật lí vừa xong: một hình ảnh không hẳn là lạ hoắc. À, vừa gặp tối qua thì sao mà "lạ" được. Chưa kể màn "cướp cạn" khó hiểu của anh ta. Nó nhìn anh, không phải với cái nhìn theo kiểu vừa phát hiện ra loại virut máy tính mới nữa, mà phải nói là như khi nó vừa phát hiện ra cái computer của mình tràn đầy virut.

- Chào!

- ...

- Này! Cậu nhìn người ta chằm chằm như thế là bất lịch sự đấy!

- ...

- Cường này...

- Bộ tôi có cái gì giống anh và anh muốn đổi nữa hả?

Bộ dang của nó khiến anh phì cười. Nó vẫn ngó anh trân trân bằng đôi mắt nâu mở to, trán nhăn lại và môi thì mím chặt.Trông nó không khác gì con thỏ ngốc trước con cáo gian ác.

- À, nhà tôi có người giống cậu và tôi muốn đem cậu về!

Treo máy! Giờ thì bộ nhớ của nó đã quá tải thật sự. Nó đứng đơ ra, trán nhăn hơn và mắt thì mở to hết cỡ. Trong lúc CPU của nó chưa hoạt động lại thì anh kéo nó lên xe, đội cái mũ bảo hiểm vào đầu nó, phóng đi.

Đến lúc nó hấp thụ được câu nói đùa của anh thì anh với nó đang trên đường Lê Duẩn. Một bên, công viên Lênin xanh mướt với những hàng cây khó xác định dáng điệu đang rì rào khiêu cũ cùng gió đông. Một bên, đường ray xe lửa thẳng tắp liền kề dãy phố đông đúc những cửa hiệu đông đúc.

- Này! Anh đưa tôi đi đâu đó?

- Đi ăn. Coi như tôi bồi thường cho cậu vụ hôm qua. Không người ta lại bảo tôi bắt nạt trẻ con.

-Tôi không phải con nít! Mà nếu anh có ý định bồi thường thì trả cho tôi cái khăn. Nếu không tôi sẽ bị rắc rối lắm!

Ngã tư Kim Liên. Anh rẽ phải rồi dừng lại trước một nhà hàng hai tầng trang trí khá nổi bật với tông màu đỏ - đen. Nó ngó lên dòng chữ neon màu vàng to tướng: BANANA.

- Bộ ông chủ quán này không còn cái tên nào chuối hơn chắc?

- Này cậu! Ông chủ quán mà cậu vừa nói là tôi đấy!!

Anh nhăn mặt khi nghe nó nói thế. Nó lại nhìn anh. Mớ bòng bong trong đầu thì ngày càng vĩ đại thêm.

Anh nắm tay nó lôi vào quán. Tầng một khá đông đúc và ồn ào. Anh kéo nó lên thẳng tầng hai vắng vẻ, yên tĩnh hơn. Có vẻ anh là chủ quán thật. Mấy nhân viên trong quán nhìn anh và cúi chào với vẻ cẩn trọng hơn. Anh đẩy nó vào cái bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn thẳng ra công viên, rồi chạy ra chỗ quầy bar. Nó ngó quanh. Không gian trong quán khá rộng và thoáng. Cách bài trí trang nhã với những chiếc sofa êm ái màu vàng nhạt trái ngược hẳn với dáng vẻ và màu sắc ấn tượng bên ngoài. Tất cả tạo ra một cảm giác thoải mái và ấm áp.

- Lần đầu tiên cậu đến đây hả?

Anh trở lại bàn cùng lon bia và ly nước cam, phía sau là cô gái phục vụ với chiếc khay đầy ắp mấy món fastfood.

- Tôi là sinh viên chứ có phải đại gia như anh đâu mà vào đây đốt tiền?

Anh cười, ngồi xuống ghế đối diện rồi đẩy cái hamberger đến trước mặt nó. Giờ thì nó mới để ý kỹ anh, dù trước đó nó đã nhìn anh chằm chằm không dưới 2 lần. Nãy thì nó chỉ thấy là anh cao, ít nhất là hơn nó một cái đầu. Và cho dù nó có thấp bé gần nhất lớp thì bọn bạn nó cũng không cao đến thế. Anh cũng khá vạm vỡ với chiếc áo sơmi trắng và quần jeans. Anh nam tính hơn nó, hiển nhiên, cho dù nó đã cố gắng tống mình vào mấy lớp thể hình mà vẫn không thay đổi được vóc dáng nấm lùn. Khuôn mặt anh góc cạnh và…đẹp trai. Mắt anh màu xanh nhạt, một màu mà chắc chắn không một người Việt Nam gốc nào có. Và tóc thì nâu, không hẳn là gọn gàng nhưng hợp với khuôn mặt.

- Này! Cậu vẫn hay nhìn người ta như thế à? Ăn đi chứ! Tôi nói là tôi bồi thường cho cậu rồi còn gì? À, mà cậu đeo khăn của tôi cũng hợp đấy chứ nhỉ? Nhưng sao có vẻ to thế?

- Tôi là người máy hay sao mà trả lời được nhiều câu thế một lúc? Có mỗi một cái khăn thì anh lấy rồi! Không quàng khăn anh để làm xác ướp trong thời tiết này chắc? Mà cái khăn này thì dài chết được!!

Nó nhìn cái hamberger, ngán ngẩm, rồi lại quay ra nhìn anh. “Sao người ta cứ khoái làm cái hamberger to thế không biết!?!”

- À! Tôi chưa biết tên anh đó?

- Tưởng cậu không cần biết luôn? Tôi tên Sơn,Phạm Thanh Sơn_Victor pham.

- Đó là lý do vì sao trên cái khăn này có chữ Vic? _Nó chỉ vào chiếc khăn đang đeo trên cổ.

- Ừ!

- Còn tôi là Cường.

- Đỗ Việt Cường! Sinh viên năm hai học viện Kĩ thuật quân sự.

Anh nhấp ngụm bia rồi nhìn nó tinh quái. Còn nó thì lại nhìn anh chằm chằm. Hình như với con người này nó chỉ biết có nhìn thôi hay sao ấy.

- Ăn đi chứ!! Cậu không đói à?

- Làm sao anh biết?

- Ăn hết cái hamberger đó rồi tôi nói cho!

Tò mò là một thói xấu. Và đôi khi nó thường hay mắc phải thói xấu, dù cố tránh thế nào đi nữa. Thế là, với sự dụ dỗ của anh, nó cố nhồi nhét cái hamberger to ụ kia vào bụng, dẫu rằng trước đó chẳng có ai ép được nó ăn đến nửa cái. Nhưng anh lại là một con cáo già. Anh nhanh chóng chuyển đề tài đến tên tuổi và chiếc khăn. Rồi nó cũng quên luôn mục đích ban đầu của mình. Anh ép nó ăn thêm vài miếng pizza và uống sạch cốc nước cam trước khi gọi người dọn dẹp. Nó thả người trên ghế sofa, gối đầu lên tay. Ghế bên kia, anh cũng ngồi dựa lưng thoải mái. Nó và anh nói chuyện cho đến khi giọng anh nhẹ nhàng đưa nó vào giấc ngủ.

4h chiều. Anh gọi nó dậy. Đã đến giờ nó phải đi học.

“AAAAAHHHHHHHH…. Sao mình ngủ được trước mặt người lạ cơ chứ?” Nó hét lên trong tiềm thức. Trước đến giờ, nó chỉ cảm thấy yên tâm khi ngủ yên tĩnh một mình. Và khi nó còn đang đấu tranh nội tâm, anh lấy xe rồi gọi nó xuống. Anh đưa nó sang bên Bách Khoa, nơi nó đang theo học để trở thành một chuyên viên An ninh mạng.

- Cậu là một người thú vị đấy!!

- Còn anh thì kì quặc!!!

Nó vênh mặt lên khi anh nhìn nó trêu chọc, rồi chạy vào sân trường, suýt vấp ngã với cái dây giày. Phía sau, anh nhìn nó phì cười, lắc đầu. Anh trai của nhóc em gái kết nghĩa, đúng là… hai anh em!
Nate1214
Nate1214

Total posts : 5

Back to top Go down

[Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu) Empty Re: [Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu)

Post by Nate1214 Mon Nov 10, 2014 1:26 am

Chap 3

Bầu trời đen kịt. Không trăng. Không sao. Và gió thì vẫn gào thét phá phách mấy đôi tình nhân đang ôm ấp nhau bên bờ Hồ Tây. Tất nhiên, thiên nhiên bao giờ cũng thắng. Mấy chàng mấy nàng đành rời bỏ cái nơi hẹn hò lãng mạn vừa có thể ngắm mặt hồ lóng lánh ánh đèn từ hàng phố ẩm thực nghi ngút vừa có thể nhìn ra con đường Hàn Quốc đẹp như mơ, nơi ngự trị của thành phần đại gia trong thành phố. Ở nơi trống vắng chỉ có nước, cây và không khí như thế này, gió cứ thoả sức mà hoành hành. Thế nên, mấy đôi kia có ôm ấp nhau thế nào đi nữa cũng đố mà chống chịu nổi cái buốt giá từ sương đêm và màn ô nhiễm tiếng ồn của kẻ phá đám. Không rời đến nơi yên tĩnh hơn, có hét vào mặt nhau cũng chưa chắc đã thẩm thấu được chứ đừng nói là thủ thỉ tâm tình mấy lời ngọt ngào âu yếm (mà theo một số người vô tình chứng kiến thì chuối sến đến phát sặc amilaza).

Ở một nơi mà những con người khao khát yêu thương kia mơ về (tức là nơi yên tĩnh, ấm áp và đẹp như không có thực mặc dù vẫn đang lù lù ở đó), một con người đang buông mình trên salon sang trọng ngắm trời, ngắm nước và ngắm gió. Với dàn kính Euro Window cách âm ở tất cả các cửa sổ và cửa đi, gió có tha hồ gào, thét, gầm, rú, hú thì vị chủ nhân của ngôi biệt thự bên bờ hồ kia vẫn điềm nhiên thả hồn vào tâm thức. Thiên nhiên luôn thắng con người, nhưng đôi khi lại chẳng động đến được con người ta.

Sơn tựa lưng vào ghế salon phía trong ban công tầng hai nhìn thẳng ra mặt hồ thơ mộng. Xa xa, thỉnh thoảng sáng lên ánh đèn le lói từ chiếc xe máy của đôi tình nhân nào đó vừa quyết định “ra đi”.Anh ngửa mặt lên như đang ngắm bầu trời vốn không có gì để ngắm ngoài một màu đen. Anh mỉm cười, nụ cười có sức sát thương cao chót vót đối với phái nữ mà con em kết nghĩa của anh tóm lược một cách đầy súc tích và ngắn gọn là “gian tà”. Sức hấp dẫn mà anh vẫn tự hào đối với nhóc em có vẻ chỉ như con tép bên mép con mèo( mà con tép này nó cũng thuộc loại còn zin). Nhóc vẫn tha hồ quậy phá, trêu chọc anh không chút e sợ ánh mắt “tia lửa điện” từ những “quý tiểu thư” phía sau. Kệ! Anh càng đỡ rắc rối.

Anh nhớ đến một người. Người này hôm nay cứ nhìn anh như thể anh vừa bước ra từ tàu vũ trụ vậy. Nhưng ánh nhìn ấy không làm anh khó chịu như những cái nhìn đầy mưu mô và tham vọng của mấy cô gái cứ muốn gắn chặt cuộc đời anh vào cuộc đời họ. Ánh nhìn ấy, và cả con người dễ thương ấy, ngây thơ đến trong vắt. Nó làm anh dễ chịu. Bên người ấy, anh chẳng phải đeo cái mặt nạ lạnh lùng, kiêu ngạo mà anh đã tạo ra để mấy cô kia biết sợ mà tránh xa, cũng là để bảo vệ đường hô hấp của anh trước những mùi nước hoa nồng đến ngạt thở. Bất giác, trong thoáng chốc, nụ cười của anh trở nên ngờ nghệch rồi nhanh chóng trở lại vẻ evil hơn lúc đầu. Anh lấy di dộng ra. Hình ảnh một con thỏ đang say sưa ngủ đập vào mắt anh. Anh ngắm con thỏ với đôi má hồng ngoan ngoãn an giấc. Đôi mắt nâu như thuỷ tinh không nhìn anh chằm chằm mà nhắm nghiền. Đôi mi cong và dài khiến đôi lúc anh không tin đó là con trai. Người ấy nhỏ đến anh cảm tưởng anh có thể ôm gọn như ôm chú thỏ bông trắng muốt ngộ nghĩnh.

-"Anh zai nghe điện thoại!!!!"

Anh giật mình, suýt buông rơi máy. Cái giọng the thé đã từng không ít lần khiến anh bật dậy lúc nửa đêm để rồi gặp toàn ác mộng sau đó…. Phải! Chuẩn không cần chỉnh! Chính là con em yêu quái của anh. Anh nuốt nước bọt cái “Ực!!”, chuẩn bị tinh thần cảnh giác cao độ rồi nhận máy.

- Anh zai yêu ~~~~ ^^~

- Ơi, anh zai đây!

- Hôm nay anh zai bắt cóc anh trai em gái hơi bị lâu đấy nhỉ?

- Hả??? Làm sao… em gái biết?!?

- Ăn hết cái hamberger rồi em gái nói cho!

- Em gái… Em gái theo dõi anh zai hả???

- Đâu!! Chỉ là em gái có mặt vào thời điểm thích hợp nên được chứng kiến mấy cảnh hơi bị hay ý mà!

- Em gái đến quán à? Sao anh zai không thấy?

- À! Lúc đó có người cứ mải ngắm anh trai em gái ngủ nên chẳng biết em gái đến gì cả!

Cái giọng nhõng nhẽo vang lên trong máy khiến anh toát mồ hôi giữa thời tiết 13độ C (dù trong nhà anh thì lên đến tận 25 độ C)

- Anh zai không để ý…

- Thôi, tha cho anh zai. Nhưng anh zai kể cho em gái nghe anh zai gặp anh trai em gái thể nào đi!

- Ừ… thì…

Anh lục lọi trong trí nhớ để tường thuật cho con em gái buổi chiều nay. Trong lòng, anh vẫn thấy lâng lâng một cảm giác vui sướng đến khó tả. Bên kia đầu dây, nhóc em cười rúc rích. Và cho đến khi anh kể đến chỗ lúc vào quán thì nhóc phá lên cười man rợ trước khi anh kịp giơ cái máy ra xa để đề phòng điếc. Thế là anh hứng nguyên một màn cười kinh dị tù phía con bé cho đến lúc định thần lại…

- Phương! Đi ngủ đi mày! Biết mấy giờ rồi không?

Anh sững sờ. Cái giọng trẻ con đó sao anh lẫn được. Biết nó là anh trai em gái anh. Nhưng anh quên bẵng luôn hai anh em kia sống chung một nhà. Cuống quá, anh cúp vội máy. Trong một ngôi biệt thự, giữa mùa đông buốt giá thế này có một người, nhiệt độ cơ thể đã quá 39độ C, tất nhiên là không phải do cái máy điều hoà hiện đại trên tường rồi.


********
“AAAA!!!! Ngủ không được!!!”

Nó chui trong cái chăn, quay sang phải, quay sang trái… Chán chê, nó úp mặt xuống gối. Được một lúc, nó bật dậy hất tung cái chăn to xụ lên, ngồi ôm đầu, lắc nguầy nguậy trước khi kéo lại cái chăn trùm kín người vì lạnh. Trong đầu nó, cứ hiện ra hình ảnh một người thôi. Nó vừa mới biết đến sự tồn tại của người đó tối qua, cũng chỉ gặp người đó chiều nay mà. Á!! Nhắc đến chiều nay mới nhớ:” Sao mình ngủ trước mặt người ta vậy trời?? Ngượng quá đi mất!! Lúc về trường lại còn lỡ tay ôm người ta nữa!! Aaaa… Có xóc thì cũng phải biết bám vào xe chứ?!! Aaaa!!! Người ta nghĩ sao đây???!!”

Nó dúi cái mặt đỏ như quả cà chua chín vào gối, ôm chặt cái gối như thể sợ ai đó nhìn thấy. Mai có một bài thuyết trình, mà hình như nhân vật chính của chúng ta không thể nào tập trung được vào cả bài học lẫn giấc ngủ thì phải.

- HAHHAAAHHHHHAHAHAAAHAAAA…..!!!!

Nửa đêm mà nghe thấy tiếng này, dám chắc nó đã khóc thét mà không dám ngủ tiếp. Nhưng vì bây giờ mới chỉ có 10h30’, nên mức độ khủng bố chỉ còn giảm xuống mức khiến nó rùng mình kinh hoàng. Còn ai vào đây có chất giọng "ngọt ngào" như thế nữa ngoài em gái nó? Nó tiếc nuối chui ra khỏi cái chăn chạy sang phòng đứa em. Và cái cảnh không thể nào tránh khỏi là con em nó đang nằm lăn lóc trên bàn, một tay cầm điện thoại, còn tay kia thì đấm bùm bụp xuống cái mặt bàn vốn không còn lành lặn sau hàng ngàn lần nhóc thả tự do con dao rọc giấy xuống. Con bé vẫn tiếp tục tràng cười kinh dị, không đếm xỉa đến ông anh trai mặt nhăn như ăn phải mù tạt.

- Phương! Đi ngủ đi mày! Biết mấy giờ rồi không?

- A! Cường hả?

Nó nghe tiếng điện thoại của con em vang lên những tiếng “…tút…tút…” đủ để biết người vừa đàm thoại với em nó đã hoảng sợ quá mà cúp máy. Nhưng nó đâu biết là vì người khác cơ…

- Đi ngủ đi! Cười kinh quá đấy!!

- Kệ em!! Cường đi ngủ đi.

Em nó vênh mặt lên. Biết chẳng thể đôi co với con bé. Nó đành quay về phòng. Dù gì, người kia cũng đã cúp máy. Nó cũng đã an tâm phần nào cho cái sự yên tĩnh mà nó cần. Nó lại chui vào chăn. Và… vẫn không ngủ được.

……..

Một ngày…

……..

Hai ngày…

……..

Ba ngày… “Sao không bao giờ thấy cậu ấy đến quán nhỉ? Hay cậu ấy quên luôn mình rồi?”

……..

Bốn ngày… “Anh ta đâu rồi nhỉ? Lâu lắm (!) không thấy rồi! Hay mình đến quán anh ta? Aaaa…Không được! Làm gì có lý do nào cơ chứ! Mình cũng đâu có đủ tiền để vào đấy đâu?”

……..

Năm ngày…

- Phương, dạo này có thấy Cường nhắc gì đến anh zai không?

……..

Sáu ngày…

Nó lững thững đi trên đường ra bến xe buýt. Mấy thằng bạn nó đã kéo nhau đến mấy quán nét quen thuốc sau khi “bẹo” má nó đã đời vì nó không chịu đi cùng. Tụi kia, có đứa nào dám đánh nó, như theo cái lẽ đã phải oánh cho một trận vì tội không có tinh thần đồng đội.

- Ai đi xe 31 không?

Nó quay sang. Tim đập thình thịch. Anh đỗ xe ngay bên cạnh.

- Anh... Sơn?

-Ừ! Tôi đây. Cậu có quên tôi không vậy?

Nó lắc đầu quầy quậy. Con thỏ của anh cứ dễ thương như vậy, trách sao anh không cưỡng lòng được mà phóng xe ngay đến đây. Mấy ngày qua anh cứ như trên mây, mãi mới được con em gái kéo xuống một cách dã man:” Mấy ngày hôm nay cũng có người y như anh zai á, suýt làm nổ cái lò vi sóng luôn. Anh zai còn không mau giải quyết hậu quả đi! ”. Con bé vừa đến nhà anh, đã thả phịch cái cặp nặng trịch lên người anh, thong thả lấy cần câu câu con cá sấu cảnh mà không ít lần con nhóc đã cho bay từ bể cá ra sân vườn, để mấy người giúp việc mất cả ngày để tìm lại với vài vết cắn sưng tay. Anh vùng dậy, chạy vào nhà tắm, thay quần áo với tốc độ nhanh nhất có thể. Rồi kệ cho con em vật lộn với con cá sấu nhỏ bằng ngón tay út, anh lấy xe, phi hết tốc lực, quyết tâm chấm dứt mấy ngày mong nhớ vừa rồi. Phía sau anh là một nụ cười evil đúng nghĩa.

- Hôm nay rảnh không? Tôi với cậu đi đâu đó chơi!

Anh nắm tay nó kéo sát lại anh. Nó gật đầu, nhẹ như ru, leo lên xe.

- Cậu muốn đi đâu nào?

Nó dựa đầu vào lưng anh, ngẫm nghĩ một lúc. Rồi như đứa trẻ vừa tìm được cái kẹo, nó bật dậy quàng tay qua cổ anh, không biết có người vừa đánh mất một nhịp tim.

- Đi công viên đi!!

- Hả? _ Anh há hốc mồm vì sự trẻ con của nó. Biết nó trông chẳng khác gì một thằng nhóc rồi, nhưng anh đâu có ngờ đến như vậy.

- Đi mà! Lâu lắm tôi không đi công viên rồi!

Trời ơi! Anh muốn đi với nó đến chỗ nào riêng tư chút cơ! Chứ đâu có phải đến cái nơi toàn con nít trong ngày cuối tuần như thế này! Nhưng cái giọng nhõng nhẽo yêu không thể tả kia, anh từ chối không nổi. Ừ thì công viên vậy!

- Rồi! Nhưng cậu phải ngồi xuống tôi mới đi được chứ!

Nó lật đật ngồi xuống, cười thích thú. Thú thật, nó mà cứ để tay thế, anh sợ anh sẽ đâm vào mấy người đi đường mất!

************
Công viên Vầng Trăng.

Mấy bà cô bán vé đứng như trời trồng trước anh chàng đẹp trai cao hơn 1m8 với nụ cười sát thủ, bên cạnh là cậu nhóc dễ thương thiên thần, giữa một hàng trẻ con đang chờ vào cổng. Anh nắm tay nó, kéo vào trong, cứ như thể nó có thể bị lạc vậy. Mắt nó sáng lên, cười rạng rỡ. Nó lay lay tay anh, kéo anh lên tàu lượn. Anh cứ như anh bảo mẫu đang trông một thằng nhỏ tinh nghịch.

- Cậu đúng là… Không thấy chóng mặt hả? _ Anh hỏi sau khi anh và nó vừa bị quay mòng mòng trên cái con bạch tuộc khổng lồ cao chót vót.

- Không! Thích mà!!

- Vậy hả?? Vậy thì đi cái này coi!!

Anh lôi nó ra phía nhà ma. Và cho dù nó đã cố gắng chống trả, nó vẫn không thắng được anh. Anh gần như bế nó lên, đi về phía cánh cửa nhem nhuốc và tanh bành một cách giả tạo kia. Mặt nó xám ngoét, vẫn tìm cách quay ngược lại. Nhưng vòng tay anh ôm chặt nó, khiến nó không thể nhúc nhích. Phía trong ngôi nhà tan hoang vốn không còn đáng sợ với mấy đứa học cấp hai, ngoài mấy tiếng rên gào của mấy con ma giả rách rưới, vang lên tiếng thét kinh hoàng của một sinh viên năm thứ hai. Nó nhắm tịt mắt lại khi thấy một cái quan tài, rồi quay ra ôm chặt người bên cạnh khi cái đầu lâu be bét thuốc đỏ rơi từ trên xuống. Nếu nó vào đây một mình, chắc nó đã ngất từ lúc nhìn thấy con chó ma ngoài cửa rồi. Mà có bao giờ nó tự nguyện vào đây? “Anh là đồ ác quỷ!!” Nó vẫn nhắm tịt mắt mà ôm chặt anh. Tất nhiên, nhắm mắt thì đâu có thấy dưới ánh đèn đỏ mập mờ, nụ cười của anh còn đáng sợ hơn nhiều so với mấy thứ xung quanh nó. Anh vòng tay ôm chặt nó, cười đắc chí, cứ để thế cho đến khi anh và nó ra khỏi cửa.

- Anh...anh quá đáng lắm! _Nó hét lên khi biết đã ở ngoài. Mắt nó đỏ hoe và nỗi sợ thì vẫn in trên mặt.

- Ơ… Tôi tưởng cậu không sợ?

- Tôi nói là tôi không sợ hồi nào? Tôi ghét anh!! Ghét anh lắm!!

- Thôi thôi, tôi xin lỗi. Tôi không biết là cậu sợ đến thế! Rồi, đi ăn đi, tôi bồi thường, nhé!

Anh luống cuống lau những giọt nước trên khoé mắt nó. Trò đùa của anh hình như “hơi” quá đáng. Nó phụng phịu, không chịu đi, và mắt thì vẫn đỏ hoe. Mất thêm một lúc nữa, anh mới đưa được nó vào hàng ăn. Tay nó nằm gọn trong tay anh, ngoan ngoãn.

************

- Cậu bắt xe ở đây hả?

- Ừ.

Nó leo xuống. Bến xe buýt vắng vẻ khiến cho nó hơi rợn người, nhất là sau vụ chiều nay.

- Lần sau tôi với cậu đi chơi nữa nhé?

- Không! Anh đi nhà ma! Tôi không đi!!

Nó mím môi lại. phồng má lên nhìn anh giận dỗi.

“Yêu thế!!”

-Ừ! Không đi nhà ma. Cậu muốn đi đâu cũng được.

Anh giơ tay vuốt lại tóc nó. Nó quay ra đằng sau, đến chỗ băng ghế chờ. Bất chợt, anh kéo nó lại, vòng tay qua eo nó, ôm chặt. Nó sững sờ, định phản kháng rồi lại thôi. Tim nó như ngừng đập khi hơi thở của anh nhẹ nhàng phả vào cổ. Giọng anh thì thầm sát ngay bên tai...

- Giáng sinh này, đi chơi với tôi nhé!

- Bỏ tôi ra đi!

- Không trả lời, tôi không thả.

- Anh…

- Đi nhé!

- Uhm…

Nó biết, nó không bao giờ thắng được anh. Và anh cũng không buông tha nó nhanh như thế. Anh cứ đứng đấy, ôm chặt nó cho đến khi tiếng xe buýt vang lên phía xa. Nó đẩy vội anh ra. Mặt quay đi nhìn ra đường. Đằng sau, anh leo lên xe, nắm chặt tay nó cho đến lúc xe 11 đỗ ngay trước mặt. Nó vào xe rồi, anh mới biết vì sao nó phải quay đi. Đôi má đỏ bừng như dễ thương thế kia, anh mà nhìn thấy, đừng hòng anh cho lên bus. Anh ngẩn người tiếc nuối, trước khi phóng đi trong đêm tối. Nụ cười trên môi. Ấm áp.

Đêm đó, lại có hai người không ngủ được. Chẹp.
Nate1214
Nate1214

Total posts : 5

Back to top Go down

[Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu) Empty Re: [Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu)

Post by Nate1214 Mon Nov 10, 2014 1:27 am

Chap 4

Anh buông mình trên sofa gần quầy phục vụ thong thả nhâm nhi li vodka. Quán anh dạo nay yên tĩnh lạ thường. Ấy, không phải là do khủng hoảng kinh tế mà khách vắng đi đâu nhé. Cái yên tĩnh mà anh đang nghĩ tới phải nói là yên ổn mới đúng. Chứ kinh tế suy thoái làm sao đủ khả năng ngăn cản con người ta giải quyết nhu cầu thiết yếu của bác dạ dày.Chính xác là từ khi anh tình nguyện làm xe buýt cho ai kia, thì trong Banana không còn cảnh những bài tình ca êm đềm ru người ta vào khoảnh khắc thư giãn nhất có thể bị thay bằng thứ nhạc rock làm nổ đôm đốp vài cái cốc, và cũng quên luôn tình trạng hàng ghế ngay ngắn thơ mộng được thiết kế lại làm sàn nhảy. Không cần nói chắc mọi người cũng đoán ra tác giả của vụ này là ai. Con bé không phone, cũng không qua nhà anh phá phách cái bể cá yêu quí của anh, mà mấy con cá cảnh trong đó lúc nào cũng nhìn vị khách với ánh mắt trào dâng cảm xúc ( căm hận!! ). Anh thanh thản tận hưởng giây phút yên bình không phải cuống quýt xin lỗi mấy vị khách vừa ăn trọn quà bóng đầy nước sốt cà chua, càng không phải vội vàng tống kẻ quậy phá khỏi cửa để dọn dẹp. À, anh còn đang tận hưởng cái khác nữa. Anh áp bàn tay lên mặt như cảm nhận hơi ấm và làn da mịn màng của một bàn tay bé nhỏ vẫn nằm yên trong túi áo anh mỗi buổi chiều đầy gió, nhưng cũng tràn ngập ánh nắng len lỏi trên mái tóc đen bông nhẹ, làm cho đôi mắt thủy tinh trong suốt thêm lấp lánh vẻ sáng ngời thạch anh.

Nhưng nhắc anh nhớ, sau những ngày trời yên biển lặng thì kiểu gi cũng mưa gió ầm ầm!!

Và kia kìa, giông bão bắt đầu kéo đến hỏi thăm sức khỏe anh rồi đấy!

Một cô gái đẩy cửa bước vào.

Dáng quen quen.

" Không. Không thể nào! Làm gì có chuyện áo len hồng, váy hồng, giầy búp bê hồng mà mũ cũng hồng nốt thế kia?!? " Anh dụi mắt như the vừa ăn trọn cả viên sỏi "bay" vào mắt. Rồi theo nguyên lý bảo toàn shock, miệng anh từ từ mở ra và dừng lại ở biên độ cưc đại mà không có dấu hiệu trở về vị trí cân bằng ( tức là ngậm vào ).

Phương nhìn quanh quất quán rồi dừng ánh mắt ở gần quầy bar. Con bé bước lại chỗ anh với một dáng điệu nhẹ nhàng đến khó chấp nhận. Và vẫn với vẻ thục nữ đó, con bé ngồi xuống ghế đối diện anh, giọng như gió thoảng khi hồn anh vẫn chưa về lại với xác.

- Anh zai, em có chuyện muốn nói.

- ...

- Đừng nhìn em thế mà!

Con bé cúi xuống má hồng lên. Và anh thì vẫn còn trong thảm cảnh chưa để đâu hết choáng.

- Có... có chuyện gì thế em gái?

Giọng Phương hơi chùng xuống, đôi mắt nhìn vào hai bàn tay đan chéo nhau trên bộ váy điệu đà. Chưa bao giờ, anh dám nghĩ con bé lại có ý định ăn mặc như-thế-này. Thế nên, bây giờ anh có chết vì shock âu cũng là phải đạo. Ai mà tin được, có ngày cái con nhóc quần sooc áo full rock lại yểu điệu đến phát sến thế này hả trời?

- Em biết, trước giờ em phá anh zai nhiều. Em cũng không xinh đẹp dễ thương. Nhưng có một điều, em muốn nói... Em yêu anh zai.

Giờ thì cái định luật chết tiệt kia còn áp dụng luôn cho hai con mắt anh. Và trong ít nhất năm phút, anh hóa đá dù hôm nay khá là ấm áp. Thì đã bảo giông bão rồi mà.

Phương vẫn cúi mặt xuống, tay vê vê lọn tóc ngắn cũn được chải ôm sát với khuôn mặt búp bê tròn trĩnh ( hôm nay thôi ).

Anh cân nhắc từng từ.

- Phương, nghe anh zai nói này.

- Dạ.

- Em biết anh zai luôn coi em là em gái đúng không? Nên anh zai không thể yêu em gái được.

- Tại sao? Em không phải là em ruột anh zai. Em luôn giúp anh zai. Em cũng luôn ở bên anh zai. Tại sao anh zai không yêu em?

Dòng nước mắt pha lê lăn dài trên đôi má đỏ hồng. Anh thấy nhói đau. Chưa bao giờ anh muốn làm ai khóc, lại càng không phải là người mà an coi như người thân, cho dù có hay trêu chọc phá bĩnh anh. Nhưng anh giờ chỉ yêu có một người. Anh không thể...

- Anh zai cám ơn em nhiều lắm. Nhưng tình yêu không chọn lựa được em ạ. Em biết, anh zai sẽ không bao giờ yêu em. Anh zai luôn coi em là em gái ngoan nhất của anh zai. Anh zai cũng yêu người khác em gái ạ. Hiểu cho anh zai, nhé!!

- Anh zai yêu ai?

Nhóc ngẩng lên, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe ướt đẫm. Anh thương con bé, nhưng anh không yêu nó. Đó là sự thật. Anh không muốn em anh đau khổ vì yêu anh. Anh luôn muốn nó vui vẻ yêu đời.

- Là Cường. Anh yêu Cường.

- Tại sao? Tại sao lại là Cường? Em không tin! Cường là con trai! Anh không hiểu sao? Cường là anh trai em. Chẳng lẽ em không bằng Cường? Không giống Cường sao?

- Em là em. Cường là Cường. Cho dù em với Cường có là anh em sinh đôi thì anh vẫn chọn Cường. Nhờ em gái mà anh quen Cường, anh cảm ơn em gái nhiều. Nhưng ở bên Cường, anh mới thấy vui, mới hạnh phúc. Chỉ Cường mới cho anh zai là chính anh. Giờ anh chỉ nghĩ đến Cường thôi. Với anh, Cường mới là quan trọng nhất.Dù Cường có là con trai, có lẽ, anh đã yêu Cường rồi. Anh xin lỗi. Anh không thể yêu em gái.

- Xong!!!!

- Hả?!?

Con bé đứng phắt dậy, trước ánh mắt ngạc nhiên của anh. Nó thản nhiên lôi trong túi áo ra một thứ gì đó rồi ấn nút off. Vẻ bi thương quị lụy trên khuôn mặt tan biến cùng dòng nước mắt. Và với nụ cười nửa miệng quen thuộc, nó đặt tay lên vai anh.

- Anh zai ạ! Đúng là em yêu anh zai. Nhưng cái tình yêu ấy nó chỉ bé bằng con cá sấu nhà anh zai thôi. Cái em cần em làm xong rồi. Giờ em đi nhé. Bai anh. Yêu anh zai!!!

Anh đứng chết trân nhìn con nhóc bước nhanh ra khỏi cửa, hòa vào dòng người tất bật trên phố, không quên vứt lại cho anh điệu cười nổi da gà. "Chết tôi rồi!!!". Anh bàng hoàng nhận ra thứ-gì-đó mà con em cầm là cái máy ghi âm mà anh tặng hồi sinh nhật. Anh biết kiểu gì nó cũng dùng cái máy để uy hiếp ối người. Nhưng anh làm sao nghĩ anh chính là nạn nhân đầu tiên của nó thế này? Á, mà sao anh quên được con em yêu quái kia đường hoàng trong đội kịch trường? Cuộc đời anh xem ra đến hồi nan giải rồi! Cái đó tính sau! Giờ lo là lo lờ con quỉ kia mà cho Cường nghe mấy câu ấy thì anh chỉ có cách gặp lại Cường trong giấc mơ mà thôi. Mà còn kinh khủng hơn, nó còn mục đích gì thì có trời mà đoán nổi!! Mồ hôi như mưa trên khuôn mặt ông chủ trẻ tuổi làm cho mấy cô nàng phục vụ nhìn anh ngơ ngác kèm theo nhiều tham muốn đen tối.

" Ting! Đi đón thỏ bông!!!"

Remind trong máy réo lên làm anh giật mình. 4h. Đến giờ đón người anh yêu. Anh khổ sở ném cái tâm trạng đau đớn kia váo lại đầu, tóm vội chìa khóa xe trên mặt bàn, dặn lại bà chị quản lý rồi phóng xe đi. May cho anh, Banana cách Bách Khoa có 30s đường chim bay.

***********
Lê Duẩn. Phương vừa lững thững đi vừa lắng tai nghe âm thanh trong cái máy bé xíu trên tay, không chút chú ý đến ánh mắt đắm xờ đuối của mấy anh chàng đi ngược chiều. Hôm nay, tiểu thư nhà ta đã phải nèn mình trong bộ đồ hồng từ đầu đến chân không khác gì quả dâu tây nàng ngán đến tận cổ, mà cái đứa tặng cho nàng đã bị náng tiễn về bằng cửa sổ. Nhưng mục đích ban đầu của nàng đã đạt nên nàng cũng được an ủi phần nào. Hình như nàng cũng không quen cuốc bộ, nên chĩ được mấy phút là nàng ngồi bệt xuống thành lan can. " Sao phải hành hạ thân xác thế nhỉ? Kiếm đứa nào làm cu li coi! Lão Sơn không được, mà chắc cũng đang tí tởn với Cường rồi. À..." Mắt nàng sáng lên, lôi di động trong máy ra, ấn nhoay nhoáy.

- Alo! Quang à? Sang Lê Duẩn đón tao!.... Không á? Mày có cần suy nghĩ lại không?... Thế à? Thế mày có muốn mấy cái hình không được kín đáo lắm ( quần đùi cởi trần thôi mà, đừng có suy diễn với cái đầu đen thùi lùi thế chứ? ) cùng đống hồ sơ tiểu sử của mày bị phơi bày cho lũ con gái trong trường không hả super star?... Tao thế đấy! Chốt lại câu, mày có đi không thì bảo?... Tốt! 15' nữa. Tao yêu mày nhất trên đời!!!

Câu cuối cùng của nàng bị rơi vào hư vô với tiếng tắt máy cái " Cụp" của anh chàng hot boy vừa bị con bạn thân ác ma trù ếm. Lần sau, đừng có ai nhìn vẻ ngây thơ trong sáng như tờ giấy than cùa mấy bé mà vội yêu nhé! Không thì coi chừng...

Lúc sau,anh chàng sáng chói nhất Kao Bát Ngát 2skull đỗ xe ngay trước mặt nàng hậm hực nhăn nhó khi vừa bị lôi ra khỏi cái tổ ấm áp để làm phục dịch cho con yêu quái kia. Rồi cặp thiên-thần-trong-mắt-mọi-người đó phóng đi trước những ánh nhìn ghen tị và tiếc nuối, cùng mưu đồ của nàng tiểu thư có tâm hồn... medusa!

Nàng ngồi sau xe thằng bạn. hí hửng dí cái máy vào tai tên nô lệ.

- Mày nghe này!

Quang nhíu mày nghe tiếng nói đầy biểu cảm. Tò mò là một cái tội. Và hình phạt cho kẻ tội phạm thì vô cùng quá ( thích ) đáng. Nó hét lên kinh sợ, cùng phản xạ tư nhiên là con xe Airblade bóng loáng suýt tấp vô vỉa hè mà diễn xiếc.

- Mày... Giọng này là của ông Sơn đúng không? Còn ông Cường? Hai ông anh mày yêu nhau hả?

- Chưa hẳn. Nhưng trong tương lai thì sẽ thế. Tao muốn vậy. _ Nàng thản nhiên đáp lại.

- Thế lý do mày bắt tao tiễn mày qua Zanie chẳng lẽ là...

- Mày ngu thế? Tất nhiên là phá mụ Linh rồi. Chẳng qua trước đây tao không thèm động đến con hồ li ý do mụ là vợ chưa cưới của anh zai tao. Giờ anh zai tao yêu Cường, tao phải cho mụ ý lĩnh đủ mà tránh xa hai ông kia ra chứ!!

- Mày đúng là chuyên gia ném *** vào hội nghị!

Quang lắc đầu ngao ngán. Nhưng cho dù nó đã hạ giọng xuống bé nhất có thể thì mấy lời nhận xét chuẩn không cần chỉnh kia vẫn không thoát khỏi tai con quỷ ngồi sau. Thế là thằng bé tội nghiệp nhận được những cái cấu eo "tình củm" để mà thực hiên màn đứng lên ngồi xuống thêo dao động con lắc lò xo ( vì đau ).

**********

Hàng Ngang Hàng Đào vốn là địa điểm shopping quen thuộc của một nửa thế giới Hà Thành đất chật người quá khổ này. Ở đây, mà nói chính xác là từ đầu phố đến cuối phố, san sát nhau, chen chúc nhau và dẫm đạp lên nhau là dãy hàng quần áo ti tỉ loại, từ tầm thường, bình thường cho đến bất thường và kì quái. Mà liệt vào thành phần trái đời nhất cũng như dị nhân nhất phải nói đến Zanie với những bộ đồ kì quái cũng như đắt đỏ nhất vốn chỉ dành cho những vị VIP có con mắt thẩm mĩ gắn liền khái niệm show hàng. Mà tiện thể cũng xin giới thiệu luôn cho mọi người thấu đáo, VIP ở đây bao gồm cả very important person lẫn very impolite person. Họ là những quý bà, quý cô sẵn sàng vung tay cả đống bạc cho những sở thích vô nghĩa của mình, nhưng lại không cho người ăn mày khốn khổ đến một đồng. Họ sẽ chửi rủa um xùm thằng bé đánh giày yếu đuối nếu nó lỡ quệt tay lên cái áo hàng hiệu mà họ đang diện. Thật là những con người đáng ngưỡng mộ!

Linh Zanie thơ thẩn ngắm mình trong gương. Rồi chưa bằng lòng với bộ mặt hàng tấn mĩ phẩm của mình, cô lại lôi hộp phấn Shishedo ra, lặp lại màn bôi chát đến thành kĩ năng. Đôi mi masscara dài đến phát hoảng chớp chớp ngây thơ một cách giả tạo. Mái tóc hoe vàng phủ loăn xoăn trên bờ vai trắng nhợt kem dưỡng. Đống nữ trang đeo trên cổ và tay cô đông đúc đến mức nhỡ cô có rơi xuống nước cũng đố anh nào dám kéo lên. Hôm nay hơi vắng khách. Cô lại có thời gian mơ mộng đến một ngày mình cùng vị hôn phu do pama hai bên đính ước từ ngày cô chưa xuất hiện trên cõi đời này, bước đến khách sạn năm sao nào đó làm lễ cưới. Cô sẽ nghiễm nhiên trở thành vị thiếu phu nhân quý phái trong sự ghen tị của đám bạn. Với những đứa con gái khác, đó là mơ ước viển vông. Nhưng cô đường hoàng là vợ chưa cưới người ta, viễn cảnh ấy xảy ra cũng là điều đương nhiên.

Tiếng xe đỗ ngoài quán, Linh ngó ra. Airblade. Cô bĩu môi nhìn cặp đôi đang co kéo kia. Đi xe đó đã làm gì đủ khả năng mà mua hàng quán cô. Nhưng cô vẫn đon đả ra đón khách trên đôi giày cao gót nhọn hoắt với dáng điệu ẽo ợt.

- Cô cậu vào mua hàng.

Mắt Linh tối lại khi nhìn thấy cô gái dâu tây đang nhõng nhẽo với anh chàng trên xe. Rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ khinh khỉnh.

- Cô đến đây làm gì?

- Tôi đến mua hàng thì sao? Sao khả năng tiếp thị của chị tồi tệ thế?

Đứa con gái quay ra vênh cái mặt trẻ con lên nhìn cô khiến cô tức đến chỉ muốn cho nó quay 180 độ ra phía sau. Nhưng rắc rối là con bé kia lại là em kết nghĩa vị hôn phu của cô.

- Cô mà đòi mua hàng của tôi cơ à? Cô định bán nhà cô đi chắc?

- Chị đừng làm ra vẻ cao sang thế! Chị chưa là vợ của anh zai tôi đâu! Tôi cũng sợ rằng chị chẳng bao giờ làm được vợ anh zai!

- Im! Cô biến đi! Cô mà phá tôi tôi gọi thẳng mấy thằng bảo vệ nó tống cổ cả cô cả thằng ban trai cô luôn đấy!

- Mấy thằng đó động được đến tôi sao? Chị có nhầm không? Tôi chẳng thèm phá chị. Tôi đến cho chị xem cái này thôi.

- Gì?

"...anh đã yêu Cường rồi..."

Mắt Linh mở to dưới đôi mi nặng trịch. Cơ mặt cô co lại theo lớp phấn dày. Cô nhìn con bé câng câng kia chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nó, chỉ muốn in vài vết móng tay choe choét trên cái mặt bầu bĩnh.

- Lại là trò của cô hả?

- Tất nhiên! Nhưng tôi chỉ làm cho anh zai nói ra thôi! Chị thừa biết anh zai không đùa với chuyện tình cảm. Chị lên tránh xa anh zai ra là vừa. Cũng đừng có động đến người anh zai yêu. Anh trai tôi đấy. Anh trai tôi có làm sao thì chị đừng trách tôi. Mà anh zai tức giận thế nào chị cũng chứng kiến rồi! Thế nhé! Tạm biệt. Chúc ngày tốt lành.

Linh ngỡ ngàng nhìn đứa con gái kia leo lên xe đi mất. Cô vừa nghe con bé đó nói cái gì? Hôn phu của cô yêu người khác sao? Lại còn là một thằng con trai? Máu nóng bừng lên trong người nữ chủ quán Zanie sang trọng. Cô đứng đó mà phóng ánh mắt giận dữ theo phía kẻ chiến thắng phía xa. Những trò của con bé kia, cô chán ngán đến tận cổ mà không làm gì được, vì cô không quên cái tát nảy lửa của anh khi cô làm con nhóc khóc. Nhưng cô biết, nó chưa bao giờ nói dối. Và cả giọng nói trầm trầm trong cái máy ghi âm kia. Giọng nói đó chưa bao giờ cho cô nghe một câu tương tự. " Đừng hòng! Anh Sơn phải là chồng tôi! "
Nate1214
Nate1214

Total posts : 5

Back to top Go down

[Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu) Empty Re: [Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu)

Post by Nate1214 Mon Nov 10, 2014 1:27 am

Chap 5.

Ở một nơi bình yên không dưới tầm ảnh hưởng của màn chiến tranh không súng không dao nhưng cũng đủ báo tử cho vài con ruồi ngu ngốc dám mon men lại gần mà… hóng, hai con người vừa được lôi ra làm nguyên nhân cho trận oanh tạc kia đang thong dong đi… hứng gió.

Sắp Noel. Thành phố vốn huy hoàng lại càng rực rỡ với ba màu đỏ, trắng, xanh. Nếu Tràng Tiền Plaza phủ lớp tuyết dày trắng xốp với ông già Santa chình ình trước cửa, thì Vincom tràn ngập sắc xanh từ giàn đèn hiệu ứng và cây thông noel cao ngất được trang hoàng lộng lẫy. Dòng người nhộn nhịp lại càng làm cho không khí một ngày lễ mới du nhập vào Việt Nam vài năm gần đây thêm phần rộn ràng. Tuyết bao lấy miền nhiệt đới trên từng ô cửa kính các ngôi nhà. Hồ Gươm sáng lên trong ánh đèn neon khi bầu trời bắt đầu chuyển sang màu xanh thẫm trước lúc hòa tan vào bóng đêm.

Nó dựa người vào vai anh, nghiêng đầu ngắm một Hà Nội lung linh, lấp lánh nhưng vẫn giữ nguyên vẻ cổ kính vốn có. Noel cũng chẵng có ý nghĩa gì với một thằng nhóc mang tôn giáo Không như nó. Nhưng lời hẹn lại làm đêm 24/12 trở nên đặc biệt. Nó nhớ lại buổi tối hôm đó, để rồi ngượng nghịu dúi cái mặt nóng ran vào lưng anh. Vòng tay anh lúc ôm chặt nó mạnh mẽ. Nó không dứt nổi cánh tay ẩy ra, hay vì chính nó không muốn dứt ra. Bóng dáng anh bao trùm lấy nó. Nó thấy an tâm. Nó không phải cố chịu đựng đêm tối nó vẫn sợ hãi. Nó không cần nèn mình trong trách nhiệm một đứa con ngoan hay ông anh tốt. Anh chăm sóc nó, chiều chuộng nó như một đứa trẻ. Anh cho nó cái quyền được nhõng nhẽo với anh, rồi luôn đáp ứng nó. Anh chấp nhận những yêu cầu của nó, dù vô lý đến đâu. Nó bắt anh đưa đi ăn kem giữa trời đông buốt giá, lại nhăn mặt ngay khi hơi lạnh chạm vào môi, làm anh giật mình kéo nó sang quầy bánh kem, sợ nó ốm. Nó đòi anh đi trượt patin, nhưng lại không đứng vững trên đôi giày bốn bánh. Anh đứng cạnh nó, nắm tay dìu từng bước sợ nó ngã. Sáng, anh chờ nó ở bến xe, bắt nó mang đầy đủ găng tay, mũ len, khăn rồi đưa nó đến trường. Trưa, anh lại bắt nó về Banana ăn, không cho nó tụ tập games cùng đám ban, sợ đôi mắt thủy tinh mờ đi, sợ nó bỏ bữa. Thời gian bên cạnh anh, mỗi ngày chưa đầy ba tiếng, mà lúc nào nó cũng vui vẻ cười đùa. Anh cứ làm nó hư, để nó muốn bên anh mãi.

Thấy nó im lặng, anh vòng tay lại ôm nó, lo nó ngã. Nhưng nó bất ngờ đẩy tay anh về. Anh biết nó chưa ngủ. Anh cười, ngả người ra sau như đang rơi tự do. Nó mất đà, cuống quýt ôm chặt lấy anh ngay khi kịp nhận ra anh đã dừng lại. Thế là nó lại buông vội anh ra, phồng má giận dỗi làm anh cười lớn. Có bao giờ, anh thoải mái đến thế? Vẻ lãnh đạm vốn chỉ dịu đi khi có mặt nhóc em được đánh dấu cộp mác: Tuyệt chủng. Nụ cười sát thủ không còn mang tính xã giao. Anh cười thật, cười vì vui, và vì gian xảo. Anh yêu chiều nó, để lúc nào cũng nhìn thấy khuôn mặt dễ thương đỏ hồng bên cạnh.

Bến xe vắng vẻ, đã không còn một thằng nhóc lúc nào cũng một mình thơ thẩn chờ chiếc bus đỏ vàng quen thuộc. Anh ngồi trên xe, chuyện trò với nó cho đến khi nó lại xị mặt phụng phịu nhảy lên bus 11, không them vẫy tay chào anh. Anh phóng đi, mang theo cảm giác hạnh phúc anh chưa từng hưởng suốt hai mươi ba năm vùi mình trong cái gia đình giàu có nhưng lại bận rộn đến không có lấy giây phút bên nhau ngoài những giờ công việc.

************

Tối.

Nó đã say ngủ. Anh biết thế. Anh không cho nó thức khuya. Đôi khi, trong cuộc phone cho nó, anh nghe giọng Phương lanh lảnh bên cạnh. Anh không biết rồi sẽ ra sao nếu một ngày nó biết chuyện anh và nó. Nhưng giọng trẻ con nũng nịu kia làm anh yên lòng. Nếu như anh phi được đến nhà nó ngay để được ngắm nó ngoan ngoãn yên giấc, thì chắc chắn anh đã phi lâu rồi, chứ không còn ngồi đây mà tưởng tượng. Anh nghĩ đến nó, trong lúc cho đàn cá đông đúc đủ sắc màu mà anh vác về theo mong muốn của nhóc em quỷ quái,để chúng cứ giương mắt nhìn ông chủ đang vẩn vơ định đổ cả hộp thức ăn vào bể

Chuông điện thoại reo. Anh chàng trợ lý tập đoàn giảu trí G.I.L.

- Sơn à? Mai cậu nên đến công ti đi!

- Có chuyện gì sao anh?

- Chủ tịch về rồi. Ông không bằng lòng với việc cậu bỏ bê công việc đâu.

- Bố tôi về hồi nào?

- Sáng nay. Mà cậu cũng nên cẩn thận. Ông biết chuyện cậu hay đi cùng cậu nhóc kia rồi. Ông không muốn cậu giao du kiểu ấy.

- Làm sao bố tôi biết?

- Tôi… cũng không rõ.

- Được rồi, mai tôi sẽ đến.

- Ừ, cậu nên thế!

Nỗi lo lắng vô hình tràn về trong anh, trước khi anh kịp nhận ra di động anh lại rung lên lần nữa. Anh nhăn mặt khi nhìn sồ máy của cô nàng hôn thê đỏng đảnh mà không ít lần anh đã cãi nhau nảy lửa với bố anh chỉ để hủy đi cái hôn ước đó, cái hợp đồng hợp tác dài hạn giữa hai tập đoàn.

- Anh Sơn! Sao dạo này chẳng thấy anh đưa em đi chơi gì cả???

- À… Anh bận.

- Nhưng em có thấy anh đến công ty đâu? Banana cũng có người quản lý rồi mà. Mai em với anh đi chơi đi anh!

- Mai anh phải đến công ty! Bố anh về rồi!

- Bác về rồi ạ? Để em qua chào bác nhé anh?

- Thôi khỏi! Bố anh không về nhà! Để khi khác!

Anh cúp máy. Làu bàu rủa cái điện thoại. Lần thứ hai, anh muốn đánh con gái. Lần trước, anh đã không ngần ngừ cho cô nàng một cái tát vì đã lấy con ve ra mà chọc em anh khóc. ( Trên đời này, chỉ có lũ côn trùng là khiến được nhóc quỷ kia ù té chạy. Và ve là một ngoại lệ. Tức là không phải côn trùng mà vẫn khiến nó run lập cập. Nhưng vì anh có mặt ở đó, nên tội gì con bé không nức nở lên ). Còn bây giờ, anh chỉ muốn cho cô ta im cái giọng ẽo uột kia đi, cho dù bằng bất kì hình thức bạo lưc nào mà người ta kêu là vũ phu.

Flast back.

Sân bay Nội Bài. Vị chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn giải trí lớn nhất Việt Nam vừa xuống máy bay sau chuyến công tác dài ngày. Ra đón ông là ban giám đốc và cô con gái vị đối tác quan trọng của ông. Ông nhíu mày khi không nhìn thấy bóng dáng thằng con trai ngang ngược mà ông sẽ giao cho nó quyền quản lý tập đoàn trong vài năm tới. Linh Zanie niềm nở đưa ông bó hoa rồi thân mật khoác tay ông ra phía những chiếc xe Mercedes sang trọng bên ngoài phi trường.

- Bác. Cháu chúc mừng chuyện làm ăn của bác thành công!

- Ừ. Bác cám ơn cháu. Thằng Sơn đâu? Sao không ra hả cháu?

- Dạ, anh Sơn…

- Cậu Kiên! Thằng Sơn có hay đến công ti không?

- Thưa chủ tịch, giám đốc bận việc bên quán nên…

- Không. Anh Sơn không có bên quán. Cháu có qua mấy lần nhưng không thấy!

- Vậy nó đi đâu?

- Mấy người bên quán nói anh Sơn hay đi cùng một cậu trai.

- Nò làm cái trò gì? Nó nghĩ nó bao nhiêu tuổi rồi? Ngoài việc quản lý quán sao nó không nghĩ nó còn là một giám đốc?

- Chủ tịch, giám đốc Sơn…

- Cậu không cần nói hộ nó. Tôi sẽ nói chuyện với nó. Giớ về công ti, tôi còn buổi hội nghị báo cáo công việc.

- Dạ.

Anh chàng trợ lý mở cửa xe cho ông và Linh. Cô cười thầm. Dù có là trò gì của con nhóc đáng ghét kia, khi bố Sơn đã biết thì nó sẽ không làm gì được nữa. Cuộc đời Sơn, còn dưới sự quản lý của bố anh. Chuyện anh yêu ai ngoài cô, anh cũng đừng hòng được yên chuyện.

End flast back. Chap 6 (lẽ ra là chap 5 nhưng do tối qua post không hết được nên di dân nó sang đây luôn cho nó... nuột ).

Nó lững thững bước đi trên con đường quen thuộc đã lượn lờ không dưới một lần. Cảnh phố xá nhộn nhịp làm nó lạc lõng giữa cái tất bật của cuộc sống. Không có anh ở bên, không có anh đưa đón chuyện trò, sao nó thấy hụt hẫng vô cùng. Vẫn là cuộc sống trước đây của nó mà sao lạ lẫm thế. Nó đã quen với sự túc trực của anh mỗi khi nó không ở nhà hay trên xe buýt.Nó đã quen cái cách anh xoa đầu nó mỗi khi nó chạy ra phía anh. Anh bận. Nó cũng bất ngờ chuyện anh là giám đốc của công ty nó vẫn mơ ước một ngày nào đó được mặc bộ đồng phục lịch lãm. Anh gọi điện cho nó, bảo nó mấy hôm nữa anh không đón nó được, anh dặn dò nó ăn mặc ấm áp và ti tỉ thứ nó cũng không dám chắc là mình còn nhớ được. Nó thẫn thờ nghe từng lời anh nói. Giọng anh trầm, vội vã. Nó không hỏi gì thêm. Rồi nó bắt đầu lại chuỗi ngày trước đây của mình, không anh. Nó không gọi cho anh. Nó sợ anh bận. Nó sợ làm phiền anh. Nó biết công việc một giám đốc là bận rộn. Nhưng anh trước vẫn ở bên nó làm nó không hề nhận ra. Nó không hề nghĩ một con người lãng tử như anh lại quản lý cả công ti lớn. Anh lại luôn có mặt bất cứ lúc nào nó muốn. Nó nghĩ đã anh rảnh rỗi. Rồi giờ anh cuốn mình theo công việc. Để nó bất chợt nhận ra, nó nhớ anh…

Tiếng xe đỗ phía sau. Nó giật mình quay lại những tưởng anh, rồi lại hững hờ khi thấy người xa lạ. Không phải anh. Người con gái trên xe bước lại phía nó. Nó không ghét những người như thế này, nhưng nó không thiện cảm với cô ta, từ cách ăn mặc đến dáng điệu. Cô ta, với bộ đầm da báo bó sát mỏng manh, tiến lại phía nó õng ẹo. Giọng nói chua ngoa cất lên làm nó thấy rơn người. Ít ra, nó tự an ủi phần nào khi em nó không có lấy chút liễu lượt thế này.

- Cậu là Cường đúng không?

Mắt chớp chớp, Linh khinh khỉnh nhìn thằng nhóc trước mặt. Nó đúng là giống con bé kia y hệt. Dễ thương hơn cả cô. Mái tóc bông mềm trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Làn da trắng hồng tự nhiên không vương chút mĩ phẩm. Cô thấy chướng mắt vô cùng. Nỗi bực tức ghen ghét trào lên trong con người vị tiểu thư ích kỉ chỉ muốn mình là trên hết.

- Vâng. Chị là…

- Tôi là vợ chưa cưới của anh Sơn. Vợ chưa cưới. Cậu hiểu chứ?

Có cái gì đó tràn vào trong nó khi nghe người con gái kia nói. Nó sững sờ. Trái tim nhói lên một cơn đau. Nó thấy mình khó thở.

- Cậu không thấy cậu làm phiền anh Sơn quá nhiều à? Anh Sơn chỉ là quan tâm cậu một chút. Chỉ là muốn chơi đùa với cậu. Thế mà cậu lại lúc nào cũng bám diết lấy ảnh.. Cậu làm ảnh mệt lắm rồi đấy. Tốt nhất, tôi nghĩ cậu nên rời xa anh Sơn ra! Hay cậu muốn câu tiền ảnh? Nếu thế thì cậu coi chừng tôi đấy! Cậu nghe rõ rồi chứ? Tránh xa anh Sơn ra!

Những lời nói rít lên trong gió như đánh thẳng vào trái tim yếu đuối vốn trong sáng không chút ý đồ. Nó lặng lẽ nhìn người con gái đi khuất, trong cổ nghẹn đắng lại. Nó không hiểu. Nó nghi ngờ, mà lại không hiểu vì lí do gì. Nếu bảo nó lợi dụng anh, chắc nó đã hét vào mặt cô gái kia rằng nó không bao giờ làm cái trò đó. Nhưng nó lại chỉ đứng im mà nghe từng lời cô ta nói không phản kháng, không phủ nhận. Bởi, nó chưa thể tin.

Nó vùi mình trong chăn, tự chất vấn. Phải chăng, đúng là nó làm phiền anh? Anh bận rộn đến thế nhưng lại luôn làm bên nó. Nó đòi hỏi anh và anh vẫn làm theo. Nhưng, nó không lợi dụng anh. Không hề!!! Nó muốn hét lên như thế. Dù ngàn lần, dù cổ họng nó khô đắng. Nó chỉ là muốn ở bên anh, muốn đươc nghe giọng nói ân cần của anh. Có thế thôi. Khóe mắt nó cay cay khi nghĩ lại từng lời cô gái kia. Nó thấy trống rỗng. “ Chỉ là muốn chơi đùa với cậu mà thôi” Nó thấy sợ hãi. Chơi đùa. Có ý nghĩa gì? Tại sao lại như thế? Nó muốn hiểu! Nhưng nó không hiểu!! Không hiểu một chút nào hết! Nó cần câu trả lời. Phải! Một câu trả lời! Chỉ có anh! Nhưng rồi nó lại sợ một câu trả lời. Nó mím môi, lục tìm trong di động số của anh. Nó sợ, nhưng chín năm tự lập cho nó biết chỉ có đối mặt với sơ hãi mới có thể làm cho nỗi sợ hãi qua đi. Nó nhấn nút gọi. Nó muốn nghe giọng nói của anh.

- Anh Sơn đúng không?

- À… ừ…

“ Anh Sơn. Sao hôm nay anh không đi đón em? “

Nó điếng người nhận ra giọng cô gái ban chiều. Rồi nó cúp máy, tắt hẳn trước khi tháo sim ra. Nó đi lên sân thượng, một mình trong căn nhà lạnh lẽo. Mẹ nó đã đi trực đêm mang theo Phương. Nó không có ai để quên đi nỗi sợ bóng đêm kể từ khi bố nó không còn tỉnh táo. Giong nói vẫn gọi cho nó mỗi đêm nó một mình trong yên lặng, nó không muốn nghe nữa. Giọng nói khiến nó không còn cô đơn, không thật chút nào hết. Trời mưa phùn. Từng giọt mưa li ti lăn trên đôi má lạnh buốt, hay những giọt nước mắt nó tan trong đêm. Nó chẳng biết. Mưa cũng được. Nước mắt cũng được. Thì có sao? Nó đau khổ. Chẳng lẽ nó không có quyền khóc? Hay nó phải cứng rắn đến không được khóc như trước kia, trước khi quen anh? Nó cười, nụ cười còn lạnh hơn mưa giá băng. Thân thể nó, trong bộ quần áo ngủ mong manh, để cho mưa ôm trọn.

Nó cần một câu trả lời.

Nó đã có câu trả lời.

Nó và anh, là những người không liên quan. Nó là con trai, Anh cũng là một người đàn ông. Giữa nó và anh không có một mối ràng buộc nào hết. Nó quen anh cũng không chút cố ý, chỉ là mơ hồ, chóng vánh. Nó đang mong muốn gì chứ?. Bên anh ư? Nó quên rồi sao? Anh là ai mà nó có cái quyền ấy? Và nó là ai? Có chăng, chỉ là anh muồn chơi đùa với nó. Đúng, chơi đùa.

Nó thức giấc nhận ra mình ướt đẫm nước mưa. Cái lạnh cùng với làn gió buốt bao quanh thân thể nhỏ nhắn. Nó lấy bàn tay cứng đơ quệt dòng nước mắt bỏng rát còn lưu trên má. Rời khỏi bức tường lạnh lẽo trên sân thượng. Nó bước xuống cầu thang, loạng choạng bám vào lan can băng giá. Nó đi học, không áo ấm, không khăn quàng như anh dặn. Nó không thấy lạnh.
Nate1214
Nate1214

Total posts : 5

Back to top Go down

[Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu) Empty Re: [Fiction] Hai ông anh - Cross_moon (sẽ xóa khi tg yêu cầu)

Post by Sponsored content


Sponsored content


Back to top Go down

Back to top

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum